Thấp thỏm là vì anh cũng không biết bây giờ mình đã trở thành con của An gia, tình hình có khá hơn không.
Nếu bỏ qua quan hệ huyết thống, anh và những người An gia này thực ra cũng không khác gì người xa lạ, phải không?
Thẩm Lạc chuẩn bị tâm lý một lúc lâu, cuối cùng vẫn mở miệng nói:
"Nếu mọi chuyện đã được giải quyết, con xin phép về trước."
Cả An gia đều sững sờ: "Về? Về đâu?"
"Về nơi con ở ạ." Thẩm Lạc nhẹ giọng trả lời: "Con có thuê một căn phòng ở bên ngoài."
Phòng khách lại trở nên yên tĩnh.
Biểu cảm của người An gia trông đều rất khó coi, Thẩm Lạc bất giác có cảm giác mình đã nói sai điều gì đó.
Nhưng anh không cảm thấy mình nói có vấn đề ở đâu cả?
Anh đúng là con An gia, nhưng một người chưa từng chung sống suốt 22 năm đột nhiên xuất hiện chẳng lẽ sẽ không làm phiền đến cuộc sống của họ sao?
Cách tốt nhất, vẫn là mọi người cứ sống theo cách cũ, sau này nếu người An gia thật sự bằng lòng chấp nhận mình, mình lại từ từ hòa nhập với họ mới đúng chứ?
[Ai, Thẩm Lạc đứa nhỏ ngốc này.]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nghe-duoc-tieng-long-cua-thien-kim-gia-an-dua-cai-bien-van-menh/chuong-355-con-dung-la-biet-cach-an-ui-nguoi-khac-day.html.]
Thẩm Lạc: "?"
[Thằng bé bị Vân Hiểu Nguyệt thao túng tâm lý thảm quá rồi, theo bản năng cứ nghĩ mình là một gánh nặng. Nó sợ mình đột nhiên xuất hiện sẽ làm chúng ta không thích ứng được, cho nên không muốn làm phiền đến cuộc sống của chúng ta.]
Ánh mắt người An gia nhìn về phía Thẩm Lạc càng thêm đau lòng.
Gia đình vốn nên là bến đỗ che chở cho con người, cho nên khi mọi người ra ngoài bươn chải bị tổn thương mới muốn về nhà chữa lành.
Nhưng những đứa trẻ lớn lên trong gia đình không lành mạnh như Thẩm Lạc, khi bị tổn thương lại chỉ muốn trốn chạy, bởi vì gia đình ban đầu của anh mới chính là nơi làm tăng thêm nỗi đau của anh. Điều đó khiến anh bây giờ khi đối diện với An gia cũng quen giữ một thái độ hết sức cẩn trọng.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Trong mắt Bùi Ngọc Ngưng lại đong đầy nước mắt, bắt đầu lã chã rơi xuống.
Thẩm Lạc thấy vậy càng thêm luống cuống, theo bản năng giơ tay lên định giúp bà lau nước mắt, lại sợ hành động của mình có phần vượt quá giới hạn, chỉ có thể cứng nhắc dừng lại giữa chừng.
Bùi Ngọc Ngưng cũng đưa tay ra, nắm lấy tay Thẩm Lạc đặt lên má mình: "Xin lỗi Tiểu Lạc, là lỗi của mẹ, là mẹ trước đây đã không bảo vệ tốt cho con."
"Không, không phải." Thẩm Lạc vội vàng phủ nhận: "Không phải lỗi của mẹ, mẹ cũng là người bị hại, không nên vì sai lầm của người khác mà tự trách mình."
"Vậy con có bằng lòng quay về không, quay về An gia. Cha mẹ, còn có anh trai và chị gái của con đều mong con có thể ở lại. Cho chúng ta một cơ hội để bù đắp cho con được không?"
Bùi Ngọc Ngưng nói xong, những người khác cũng vội vàng gật đầu lia lịa, chỉ sợ gật đầu không đủ mạnh làm Thẩm Lạc cảm thấy họ không đủ chân thành.
"Ở lại đi Tiểu Lạc." An Linh cũng mở miệng khuyên nhủ: "Em chỉ còn có mấy ngày nghỉ thôi phải không, tiếp theo là phải theo nhóm hoạt động rồi. Mấy ngày nay cứ ở nhà để cha mẹ chăm sóc cho em đi."
[Em sao có thể là phiền phức được chứ, em bây giờ dù có muốn sao trên trời, cha mẹ cũng có thể hái xuống cho em.]