"Phụt!" Lại có người không nhịn được cười ra tiếng.
Nhưng lần này quản gia Lâm không kịp đưa ra ánh mắt cảnh cáo, bởi vì chính ông cũng đang nín rất vất vả!
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Thẩm Hồng Huy đã bị tức đến mất hết lý trí, ông ta tung một cú đ.ấ.m vào mặt Hà Phong Bân, làm rụng mấy chiếc răng của ông ta.
Hà Phong Bân loạng choạng ngã xuống đất. Ông ta ôm mặt, ngây người một lúc lâu mới ý thức được mình bị đánh.
"Thằng thái giám mày lại dám đánh tao!"
Ông ta vừa lẩm bẩm chửi rủa vừa một lần nữa bò dậy, xông thẳng về phía Thẩm Hồng Huy và lao vào vật lộn với đối phương.
Mặc dù ông ta say, nhưng trong lúc vật lộn lung tung luôn có mấy cú đ.ấ.m trúng đích, cho nên Thẩm Hồng Huy cũng không chiếm được ưu thế gì.
Sáng nay khi vừa đến, ông ta vẫn còn là một bộ dáng áo mũ chỉnh tề, nho nhã phong độ. Bây giờ tóc bị túm rối tung, quần áo bị xé rách, trên mặt còn bị cào ra mấy vết xước, mắt lộ hung quang, mặt đỏ bừng, trông không có chút liên quan nào đến hai từ "nho nhã".
Thấy hai bên đều ra đòn thật và đều bị trúng mấy cái, An Thụ Hải ra hiệu cho quản gia Lâm, mấy nhân viên an ninh liền đi lên tách hai người đang vật lộn ra.
Quản gia Lâm cũng rời khỏi phòng khách để đi báo cảnh sát.
Ông rất muốn ở lại tiếp tục xem kịch, nhưng tình huống hôm nay cần phải giải thích thật sự là quá nhiều, ông phải tìm một nơi yên tĩnh để cố gắng trình bày rõ ràng tình hình vụ việc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nghe-duoc-tieng-long-cua-thien-kim-gia-an-dua-cai-bien-van-menh/chuong-352-gioi-cua-cac-nguoi-that-la-loan.html.]
Hà Phong Bân bị rụng mấy cái răng, nói chuyện càng thêm không rõ lời, nhưng ông ta vẫn không ngừng chửi rủa Thẩm Hồng Huy:
"Dựa vào cái gì mày có thể cưới Hiểu Nguyệt? Cưới bà ấy rồi lại không biết trân trọng, còn ở bên ngoài lăng nhăng!"
"Loại người như mày chỉ đáng làm thái giám!"
"Làm thái giám còn là nhẹ cho mày đấy. Sớm biết lúc Hiểu Nguyệt bảo tao làm thuốc cho bà ấy, tao nên lấy loại mạnh hơn nữa!"
Thuốc? Thuốc gì?
Những người có mặt đều bắt được từ khóa trong lời nói của Hà Phong Bân.
[Phụt, cuối cùng cũng nói ra rồi.]
[May mà Hà Phong Bân say rượu là loại nói nhiều, nếu là loại lẳng lặng đi ngủ thì hôm nay đúng là không có nhiều kịch hay để xem.]
[Vân Hiểu Nguyệt sau khi biết Thẩm Hồng Huy còn có nhiều tiểu tam, tiểu tứ, tiểu ngũ bên ngoài, đã nhờ Hà Phong Bân tìm cho bà ta loại thuốc có thể làm đàn ông mất khả năng sinh sản, lén cho Thẩm Hồng Huy uống suốt nhiều năm, khiến ông ta hoàn toàn không thể sinh con được nữa. Biết những đứa con trước đây không phải là con ruột của Thẩm Hồng Huy vẫn chưa đủ, Vân Hiểu Nguyệt phải đảm bảo Thẩm Hồng Huy sau này cũng không thể sinh con được nữa mới cam tâm. Đây là sự trả thù của bà ta đối với Thẩm Hồng Huy, cũng là một con đường lui mà bà ta lát sẵn cho con mình.]
Người An gia: "..."
Sốc tận óc!
"Thuốc gì? Mày nói rõ cho tao!" Thẩm Hồng Huy cảm thấy mình thật sự sắp phát điên rồi: "Vân Hiểu Nguyệt lấy thuốc gì từ mày, hai người rốt cuộc đã làm gì tao!"
"Phì!" Hà Phong Bân phun ra một ngụm máu, rất đắc ý trả lời: "Đương nhiên là thuốc đảm bảo mày đoạn tử tuyệt tôn rồi, mày đáng đời! Ai bảo mày cưới Hiểu Nguyệt rồi còn không giữ được nửa thân dưới!"