Những lời này của Bùi Ngọc Ngưng làm Vân Hiểu Nguyệt cảm thấy cực kỳ tức giận, còn chưa kịp phát tác, lại nghe thấy Bùi Ngọc Ngưng lại thật sự trả lời câu hỏi của An Linh.
"Tiểu Linh, Thẩm Lạc lúc đó cũng sinh cùng bệnh viện với con, là bệnh viện thuộc tập đoàn Thẩm thị."
Thẩm thị có một bệnh viện phụ sản cao cấp ở Hải Thành, ít nhất hơn một nửa các phu nhân ở Hải Thành khi sinh con và ở cữ đều sẽ chọn nơi đó.
Bùi Ngọc Ngưng cũng đang cố gắng hết sức để mình trông có vẻ bình tĩnh, nhưng nếu lắng nghe kỹ, giọng nói của bà vẫn mang theo sự run rẩy nhẹ. Đây là sự phẫn nộ, áy náy và đau lòng mà bà dù cố gắng hết sức vẫn không thể kìm nén được.
"Cho nên, khả năng mà con nói, là thật sự tồn tại."
Lần này đến lượt An Linh ngây người.
Thật ra An Linh biết lời nói vừa rồi của mình có chút vô lễ.
Cô cũng đã dự đoán được phản ứng của cha mẹ khi mình nói ra những lời này, tóm lại là không thể nào có sắc mặt tốt được. Họ không chỉ trích cô đã là biểu hiện của tình yêu thương rồi.
Dù sao hôm nay cô đã định liều tất cả, dù có khóc lóc om sòm cũng phải gieo vào lòng họ hạt giống nghi ngờ. Dù họ hoàn toàn không tin, cô cũng định dùng lại chiêu cũ, đi nhổ tóc của An Duệ mang đi xét nghiệm.
Cho nên những gì Bùi Ngọc Ngưng nói lúc này thật sự hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của An Linh.
[Mẹ lại dễ dàng nghe lọt tai lời mình nói như vậy sao?]
[Mẹ không cảm thấy mình đang gây sự vô cớ à?]
Kết quả, chuyện còn ngoài dự đoán của An Linh hơn nữa đã đến. Bùi Ngọc Nguyệt không những không chỉ trích cô gây sự vô cớ, ngược lại còn trực tiếp nói ra mục đích mà An Linh lúc này muốn đạt được nhất:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nghe-duoc-tieng-long-cua-thien-kim-gia-an-dua-cai-bien-van-menh/chuong-331.html.]
"Nếu đã có khả năng này, vậy thì kiểm tra một chút đi."
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
"Kiểm, kiểm tra cái gì?"
Nghe Bùi Ngọc Ngưng nói, cả người An Duệ cứng đờ, cậu ta hoàn toàn không thể tin vào những gì mình vừa nghe được.
"Mẹ, mẹ đang nói gì vậy ạ?"
Mặc dù trong lòng có rất nhiều xót xa và không nỡ, khiến Bùi Ngọc Ngưng thiếu chút nữa không dám nhìn thẳng vào An Duệ, nhưng bà cắn chặt răng, vẫn nói rõ ràng hơn một chút.
"Kiểm tra một chút, xem con có phải là con của mẹ không, xem con và Thẩm Lạc, có bị bế nhầm hay không."
An Duệ chỉ cảm thấy đầu mình ong lên một tiếng. Cậu ta há miệng nhưng không phát ra được âm thanh nào, giống như bị những lời này của Bùi Ngọc Ngưng kích thích đến mức quên cả cách nói chuyện.
Là cậu ta điên rồi? Hay là mẹ cậu ta rồi?
Nếu không sao cậu ta có thể nghe thấy những lời như vậy từ miệng mẹ mình nói ra?
Người cũng có đầu óc ong lên một tiếng còn có Vân Hiểu Nguyệt.
Nhưng bà ta phản ứng rất nhanh, lập tức trong lòng Thẩm Hồng Huy lộ ra vẻ mặt như bị tức giận đến mức phải cố nén nước mắt, thở hổn hển.
"Bùi Ngọc Ngưng!" Vân Hiểu Nguyệt nức nở mở miệng: "Tôi không biết tôi rốt cuộc đã chọc giận cô ở đâu hay là cô vẫn luôn không ưa tôi, lại phải dùng cách này để sỉ nhục tôi! Nhưng cô nói những lời này đối với một người mẹ thật sự là quá đáng!"
Sau đó, bà ta đẫm lệ mờ mịt nhìn về phía An Thụ Hải, lại nức nở nói:
"An Thụ Hải, tôi coi như đã nhìn thấu rồi. Các người tuy miệng nói rất hay, nhưng thật ra một chút cũng không chào đón chúng tôi đến, cũng không coi tôi và Hồng Huy là bạn, muốn dùng cách này để đuổi chúng tôi đi đúng không? Được, vậy tôi sẽ theo ý các người!"