Lúc này, biểu cảm của An Linh cuối cùng cũng có sự thay đổi, từ vẻ kinh ngạc không thể tin nổi chuyển sang cực độ phẫn nộ.
Trong đầu người An gia cũng vang lên giọng nói của An Linh một lần nữa.
[An Duệ, những lời này cậu nên giữ lại để nói với chính mình đi.]
[Cậu rốt cuộc vênh váo cái gì, tôi là tiểu thư giả thì chẳng lẽ cậu là thiếu gia thật sao? Hai ta kẻ tám lạng người nửa cân thôi!]
Người An gia: "???"
Tâm trạng của họ lúc này không thể chỉ dùng từ "kinh ngạc" để hình dung được nữa, họ đều có chút ngây dại!
Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Tôi vừa nghe thấy cái gì?
Cuối cùng họ cũng biết tại sao vừa rồi An Linh lại cứ giữ vẻ mặt như thấy ma.
Bởi vì họ cũng y như vậy, ngoài biểu cảm đó ra thì hoàn toàn không thể làm ra bất kỳ phản ứng nào khác, chỉ có thể cứng đờ mặt mà trừng mắt nhìn về phía An Duệ.
Người An gia bây giờ cơ bản đang ở trong trạng thái não gần như bị treo, có thể suy nghĩ, nhưng rất chậm chạp.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Giống như bị rót đầy một đầu hồ dán, dù họ có cố gắng thế nào để làm cho đầu óc hoạt động trở lại, cũng đều rất khó khăn.
Khác với lần đầu tiên nghe An Linh nói mình là tiểu thư giả, lúc đó họ chưa hiểu rõ về tiếng lòng của An Linh lắm, nên phản ứng đầu tiên là không tin, cũng vì vậy mà có thể ngay lập tức bình tĩnh lại, giả vờ như không nghe thấy gì.
Bây giờ họ đã tin tưởng trăm phần trăm vào tiếng lòng của An Linh, lại bắt họ phải ngay lập tức giữ bình tĩnh trước thông tin An Duệ là thiếu gia giả thật sự là có chút làm khó người khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nghe-duoc-tieng-long-cua-thien-kim-gia-an-dua-cai-bien-van-menh/chuong-327-mot-vi-du-song-so-so.html.]
[Chết tiệt! Tại sao cốt truyện gốc hoàn toàn không đề cập đến chuyện này!]
[Cho nên trong nguyên tác, Thẩm Lạc cho đến c.h.ế.t cũng không biết mình, một thiếu gia thật, lại bị An Duệ, một thiếu gia giả, hại chết?]
Thẩm Lạc?
Có ý gì?
Thẩm Lạc là thiếu gia thật? An Duệ là thiếu gia giả?
Người An gia một bên tiêu hóa thông tin mới mà An Linh đưa ra trong đầu, một bên lại vì nghe thấy tên Thẩm Lạc mà cứng đờ di chuyển tầm mắt về phía anh, sau đó liền thấy trên mặt Thẩm Lạc cũng có một biểu cảm y hệt.
Người An gia lập tức kinh ngạc, đầu óc cũng tỉnh táo lại vài phần.
Biểu cảm của Thẩm Lạc là sao?
Anh cũng có thể nghe được tiếng lòng của An Linh?!
[Dù là sau khi kết hôn, tình yêu thầm kín của Vân Hiểu Nguyệt đối với An Thụ Hải cũng không hề biến mất! Nhìn thấy tình cảm sau hôn nhân của An Thụ Hải và Bùi Ngọc Ngưng không những không hề phai nhạt, mà ngược lại ngày càng sâu đậm, ngày càng hạnh phúc, lòng bà ta ngày càng mất cân bằng, tình yêu cũng trở nên ngày càng méo mó.]
[Bà ta biết rõ mình làm vậy rất có lỗi với Thẩm Hồng Huy, nhưng lại thật sự ghen tị với gia đình mỹ mãn, có cả con trai lẫn con gái của An Thụ Hải và Bùi Ngọc Ngưng. Vì thế bà ta đã nghĩ ra một biện pháp tự cho là vẹn cả đôi đường, đó là sinh cho Thẩm Hồng Huy một đứa con, như vậy vừa không phụ lòng chồng, lại có thể tỏ ra mình cũng rất hạnh phúc trước mặt An gia.]
Người An gia: "...'
Chỉ có thể nói rằng mạch não của Vân Hiểu Nguyệt thật sự khiến người ta rất khó hiểu.
Bà ta sinh con hay không, thì có liên quan gì đến An gia chứ!!