An Sùng và An Quân thật sự rất lo lắng, định đi đến trước mặt An Linh để hỏi han tình hình, thì Vân Hiểu Nguyệt lại cũng đứng lên chắn trước mặt họ, hung hăng nói:
"Sao nào? Người An gia các người ngay cả lời thật cũng không nghe được sao? An Duệ nói sai câu nào à? Tôi thấy là các người bị nói trúng tim đen nên thẹn quá hóa giận mới muốn nhốt người lại chứ gì?"
Những người có mặt đều cảm thấy hành động lúc này của Vân Hiểu Nguyệt có chút quá trớn, ngay cả Thẩm Hồng Huy cũng cảm thấy không ổn.
Người ta dạy dỗ con cái, bà chen vào làm gì?
Hay là Vân Hiểu Nguyệt vẫn còn có ý đồ khác với An Thụ Hải, muốn tìm kiếm sự tồn tại ở đây?
Nghĩ đến điểm này, Thẩm Hồng Huy liền cảm thấy hoảng hốt, ông cũng vội vàng đứng dậy kéo Vân Hiểu Nguyệt:
"Hiểu Nguyệt, em bình tĩnh một chút, đây là chuyện nhà của Thụ Hải, em đừng quản nữa."
"Em biết đây là chuyện nhà của họ."
Vân Hiểu Nguyệt hất tay Thẩm Hồng Huy ra.
"Em chỉ là thấy không vừa mắt nên muốn nói một lời công bằng thôi. Chỉ cần An Linh thật sự là tiểu thư An gia, em sẽ không nói gì cả. Nhưng nó không phải là con gái ruột An gia, đã được hưởng thụ đãi ngộ của tiểu thư thật suốt hai mươi mấy năm thì thôi đi, bây giờ người An gia các người thậm chí vì một câu nói của nó mà bạc đãi con trai ruột, thật sự là quá không biết phân biệt phải trái. Có thể lừa gạt được các người đến mức này chỉ có thể chứng tỏ nó còn nhỏ tuổi mà tâm cơ đã sâu đậm. Người trong cuộc thì mê, người ngoài cuộc thì tỉnh, em chỉ là muốn đứng ở góc độ người ngoài cuộc để nhắc nhở các người thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nghe-duoc-tieng-long-cua-thien-kim-gia-an-dua-cai-bien-van-menh/chuong-326.html.]
(Mèo edit: khúc này mèo quạu nha, mụ này chắc chắn tráo con luôn, còn không thì tâm lý có vấn đề, đang ngồi edit mà điên m.á.u với mụ này ghê.)
Vân Hiểu Nguyệt càng nói càng quá đáng, An Thụ Hải và Bùi Ngọc Ngưng cũng thật sự không nghe nổi nữa. Nhưng lúc này, điều họ lo lắng hơn cả vẫn là phản ứng của An Linh.
Tại sao An Linh lại không có phản ứng gì?
Theo tính cách của cô, dù không trực tiếp mở miệng phản bác thì chắc chắn cũng sẽ lẩm bẩm trong lòng, chẳng lẽ thật sự bị lời nói của Vân Hiểu Nguyệt làm tổn thương rồi?
Vì bị mấy người đang đứng chắn trước mặt, cha An mẹ An hoàn toàn không nhìn thấy được biểu cảm của An Linh.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Lúc này họ vô cùng lo lắng, vì thế cũng đứng dậy nhìn về phía An Linh, cuối cùng cũng phát hiện ra sự bất thường của cô.
"Tiểu Linh?" Cha An mẹ An vội vàng đi tới: "Tiểu Linh con sao vậy? Con đừng nghe người khác nói bậy, con chính là con gái của cha mẹ, điểm này sẽ không bao giờ thay đổi!"
Nhưng dù họ đã đến bên cạnh An Linh, cô vẫn không có phản ứng gì với lời nói của họ.
Có điều, ánh mắt của cô đã có chút thay đổi, từ mặt An Duệ chuyển sang mặt Vân Hiểu Nguyệt, rồi lại dời về phía An Duệ.
An Duệ thấy phản ứng đầu tiên của cha mẹ lại là đi quan tâm An Linh, trong lòng càng thêm mất cân bằng. Trớ trêu thay, An Linh lúc này lại cứ trừng mắt nhìn cậu ta, trong mắt An Duệ thì đây chẳng khác nào một sự khiêu khích.
"Cô trừng tôi làm gì? Tôi... tôi nói không phải đều là sự thật sao? Cô chính là tiểu thư giả, là hàng giả, là kẻ cướp cha mẹ của người khác còn ăn vạ không chịu đi, cô cả đời này cũng không thể thay đổi được sự thật đó!"