Chẳng phải là vì họ không quan tâm đến mình sao?
Nếu họ quan tâm đến mình, thì dù cậu ta có thật sự bắt nạt thì đã sao?
Với khả năng của An gia, dù là mua chuộc hay đe dọa, tóm lại sẽ có biện pháp tốt hơn chứ?
Nhưng họ lại cố tình chọn biện pháp xử lý bất lợi nhất cho mình.
"Hóa ra là vì như vậy..." An Duệ tự lẩm bẩm: "Hóa ra là vì người bị phát hiện là tôi, là vì mọi người một chút cũng không quan tâm đến tôi nên mới đối xử với tôi như vậy."
"Em nói bậy bạ gì đó?" An Quân hỏi: "Cha mẹ đối với chúng ta đều như nhau, nếu đổi lại là anh làm chuyện tương tự, chắc chắn cũng sẽ..."
"Sao có thể giống nhau được!" An Duệ phẫn nộ ngắt lời anh hai mình: "Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần tôi và An Linh có xung đột, lần nào mọi người không thiên vị nó? Nó rốt cuộc đã rót cho mọi người thứ thuốc mê gì vậy?"
"Rốt cuộc tại sao mọi người lại đối xử với tôi như vậy? Tôi mới là người An gia, nó chỉ là một người ngoài! Chỉ là một đứa hàng giả! Khi nào mọi người mới có thể ý thức được điểm này?"
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
"An Duệ!" Bùi Ngọc Ngưng lạnh giọng quát: "Con về phòng bình tĩnh lại cho mẹ!"
"Con bây giờ rất bình tĩnh!" An Duệ phản kháng lại lời dạy bảo của Bùi Ngọc Ngưng: "Mẹ, những gì con nói đều là sự thật, không phải sao?"
Cậu ta lại trực tiếp đứng dậy, đối mặt với An Linh, nhìn thẳng vào mắt cô và hét lên:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nghe-duoc-tieng-long-cua-thien-kim-gia-an-dua-cai-bien-van-menh/chuong-325.html.]
"Mọi người càng không cho tôi nói, tôi lại càng phải nói! Cô chính là đồ giả mạo chiếm tổ chim khách! Nếu tôi là cô thì đã sớm cút khỏi An gia rồi, chỉ có loại người không biết xấu hổ như cô mới mặt dày ở lại đây. Sao nào, luyến tiếc vinh hoa phú quý của An gia à?"
"An Duệ!" Cơn giận của An Thụ Hải lại một lần nữa bị An Duệ châm lên: "An Sùng, An Quân, đưa em trai các con về phòng nhốt lại! Không kiểm điểm cho tốt thì đừng có ra ngoài!"
Nếu không phải có người ngoài ở đây, ông đã sớm lấy thắt lưng ra quất cho đứa con ngỗ ngược này rồi!
Trước khi An Thụ Hải lên tiếng, An Sùng và An Quân cũng đã đứng dậy định kéo An Duệ đi. Cũng chính vì vậy, họ mới nhìn thấy biểu cảm của An Linh lúc này có chút kỳ quái.
Đồng thời họ cũng nhận ra An Linh hình như đã im lặng rất lâu rồi?
Dù là nói chuyện theo nghĩa đen, hay là những suy nghĩ trong lòng, đều không có.
Sáng nay lần đầu tiên cô ấy yên tĩnh như vậy thì phải?
"Tiểu Linh? Em sao vậy?" An Sùng có chút lo lắng mở miệng.
Anh vừa kéo An Duệ ra khỏi trước mặt An Linh, vừa an ủi: "Em đừng nghe An Duệ nói bậy, nó nói toàn những lời mê sảng thôi."
Nhưng An Sùng phát hiện An Linh lại không hề có phản ứng gì với lời nói của mình. Ngược lại, cô cứ nhìn chằm chằm vào mặt An Duệ đang bị kéo ra, thậm chí không chớp mắt một cái.
Biểu cảm của An Linh lúc này thật sự rất kỳ quái, miệng hơi há, mắt mở to, dường như đến cả hô hấp cũng đã quên. Cả khuôn mặt cứ thế cứng đờ, chỉ có đôi mắt là khóa chặt lấy khuôn mặt An Duệ, giống hệt như vẻ mặt của người bị một thông tin nào đó tác động mạnh đến mức cực độ kinh ngạc, thậm chí kinh ngạc đến mức đầu óc trống rỗng, hoàn toàn không thể phản ứng với mọi thứ xung quanh.