"Phải rồi, là em đường đột, em không nên nhắc đến chuyện nhà của anh. Chúng ta đã nhiều năm không gặp, quan hệ sớm đã phai nhạt, đối với anh mà nói em quả thực chỉ là người ngoài."
Người An gia nghe xong những lời này đều ngớ người, ngay cả An Thụ Hải cũng không ngoại lệ.
Ông đã nói gì chứ, lời của Vân Hiểu Nguyệt là có ý gì vậy?
Câu nói vừa rồi của ông không một chữ nào có vấn đề cả?
[Hửm?]
[Tình hình gì đây?]
[Mùi trà xanh nồng nặc, phản ứng này của Vân Hiểu Nguyệt không đúng lắm...]
[Với kinh nghiệm đọc truyện nhiều năm của mình, ở đây chắc chắn có vấn đề!]
[Cha mình và Vân Hiểu Nguyệt cũng là bạn thân từ nhỏ đúng không? Chẳng lẽ hai người họ trước đây từng có một đoạn tình cảm?]
An Thụ Hải trực tiếp kinh ngạc đồng tử, ông lập tức quay đầu nói với Bùi Ngọc Ngưng:
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
"Bà xã! Anh..."
An Thụ Hải chưa kịp nói hết câu, miệng đã bị Bùi Ngọc Ngưng bịt lại.
Mặc dù Bùi Ngọc Ngưng đang cười mỉm nhìn ông, nhưng An Thụ Hải lại đọc được sự cảnh cáo trong ánh mắt bà: Anh mà dám nói thêm một câu nào nữa khiến Tiểu Linh nghi ngờ, thì cứ chờ đấy!
An Thụ Hải chỉ có thể nuốt hai chữ "không có" vào trong bụng.
Thấy mình không thể trực tiếp mở miệng phủ nhận, An Thụ Hải đành phải dùng cách khác để chứng minh sự trong sạch của mình.
Ông lấy tay Bùi Ngọc Ngưng khỏi miệng mình, nắm chặt trong lòng bàn tay, sau đó quay đầu nhìn về phía Vân Hiểu Nguyệt, cố gắng lựa lời nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nghe-duoc-tieng-long-cua-thien-kim-gia-an-dua-cai-bien-van-menh/chuong-319-troi-cao-minh-giam.html.]
"Chúng ta nhiều năm không gặp cũng là vì cô và Hồng Huy đã rời khỏi Hải Thành, cơ hội gặp mặt ít đi thôi mà. Đến bây giờ tôi vẫn không biết tại sao hai người lại đột nhiên chuyển đi khỏi Hải Thành vậy?"
Nhìn thấy hành động thân mật như vậy của An Thụ Hải và Bùi Ngọc Ngưng, trong mắt Vân Hiểu Nguyệt thoáng qua một tia âm u, một câu nói không nhịn được buột miệng thốt ra.
"Em rời khỏi Hải Thành còn không phải là vì anh sao?"
Câu nói của Vân Hiểu Nguyệt khiến tất cả mọi người đều ngây ngẩn.
"Tôi?" An Thụ Hải hoàn toàn không hiểu bà ta đang nói gì. Vợ chồng họ chuyển đi khỏi Hải Thành thì liên quan gì đến ông chứ?
Hơn nữa, tại sao lời này của Vân Hiểu Nguyệt nghe càng lúc càng không ổn, đây có phải là cái vị "trà xanh" mà Tiểu Linh nói không?
Vô duyên vô cớ, bà ta trà xanh với mình để làm gì?
An Thụ Hải cảm thấy đứng ngồi không yên. Nói những lời thật thật giả giả này là có mục đích gì!
Lỡ như vợ ông thật sự hiểu lầm thì ông biết kêu oan với ai đây?
Trớ trêu thay, đúng lúc này An Linh còn đổ thêm dầu vào lửa.
[Không ổn, nhìn kiểu gì cũng không ổn.]
[Trực giác mách bảo mình ở đây có câu chuyện xưa.]
An Thụ Hải: Không có câu chuyện xưa nào hết!
[Không được, mình phải tra một chút.]
[Xin lỗi cha, con phải tra chuyện quá khứ của cha thôi. Dù sao thì chuyện này liên quan đến việc cha có làm gì có lỗi với mẹ không, cha đừng trách con nhé!]
An Thụ Hải: Cha không trách con! Con tra nhanh lên chính là không phụ lòng cha rồi!
Ở bên cạnh, Thẩm Hồng Huy nghe được những lời này của Vân Hiểu Nguyệt, sắc mặt cũng có chút thay đổi. Tuy nhiên, ông ta lại chủ động mở miệng để hòa giải bầu không khí không thích hợp hiện tại.