An Linh nhìn Vân Hiểu Nguyệt đang nói những lời hoang đường với vẻ mặt bình tĩnh, không nhịn được đưa tay lên véo An Quân bên cạnh một cái.
"Á! Đau đau đau!" An Quân không hề phòng bị mà bị véo một cái, không nhịn được kêu toáng lên.
[Hóa ra không phải đang mơ?]
An Quân: "..."
An Linh cuối cùng cũng biết tại sao người An gia lại có vẻ mặt kỳ quái như thấy ma.
"Vậy... dì không phải đến để đòi lại công bằng cho Thẩm Lạc à? Thế hôm nay dì đến nhà cháu nói những lời này rốt cuộc là muốn làm gì?"
Mặc dù ngồi trên chiếc sofa mềm mại, Vân Hiểu Nguyệt vẫn thẳng lưng với dáng ngồi vô cùng đoan trang. Bà hơi ngẩng đầu nhìn An Linh đang đứng đó, cổ thon dài, biểu cảm lãnh đạm, giống như một con thiên nga cao ngạo.
Nhưng những lời nói ra lại khiến An Linh cảm thấy bà ta giống như một người mẹ kế độc ác.
"Tôi vừa mới nói chuyện với cha mẹ cháu rồi, mục đích tôi đến đây hôm nay là để nói cho các người biết sự thật. Các người hãy nói với bên tổ chương trình, rút lại thông báo đã phát hôm qua rồi xin lỗi công chúng, giải thích rõ tình hình thực tế, sau đó thu hồi hình phạt đối với An Duệ và các bạn nó."
"Nên có mấy người ra mắt thì chính là mấy người ra mắt, không thể vì muốn vu oan giá họa mà để mấy đứa trẻ vô tội bị oan uổng được, đúng không?"
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
"Dì không sao chứ?" An Linh thực sự bị Vân Hiểu Nguyệt làm cho kinh ngạc: "An Duệ rõ ràng là bắt nạt mà! Cái gì mà vu oan giá họa, bọn chúng bị oan uổng chỗ nào? Hơn nữa Thẩm Lạc cũng không phải lần đầu bị bọn chúng đánh, trước đây còn có rất nhiều lần nữa!"
"Cháu lại không tận mắt nhìn thấy, dựa vào đâu mà khẳng định như vậy?" Vân Hiểu Nguyệt vẫn giữ thái độ lạnh nhạt đó, hoàn toàn không tin lời An Linh nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nghe-duoc-tieng-long-cua-thien-kim-gia-an-dua-cai-bien-van-menh/chuong-310.html.]
"Cháu..."
[Tôi có thể tra ra mà!]
"Bởi vì những vết bầm trên người Thẩm Lạc rõ ràng là có cả mới lẫn cũ, chắc chắn không phải được tạo ra cùng một lúc."
"Người học nhảy trên người có vết bầm không phải là rất bình thường sao? Con trai ngày thường va chỗ này một chút, chạm chỗ kia một chút, khó tránh khỏi sẽ để lại vài dấu vết."
Vân Hiểu Nguyệt tự mình giải thích xong còn quay đầu hỏi Thẩm Lạc: "Con nói có phải không? Tiểu Lạc?"
Thẩm Lạc vẫn giữ im lặng cúi đầu.
"Thẩm Lạc, cậu cứ nói sự thật là được." An Linh cũng nói: "Cậu thật sự không cần có bất kỳ e ngại nào, cứ trực tiếp nói ra sự thật là được."
Nhưng Thẩm Lạc không trả lời cũng không ngẩng đầu nhìn An Linh, như thể đang cố tình trốn tránh điều gì đó.
An Linh thật sự không nghĩ ra, chỉ sau một đêm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có thể khiến Thẩm Lạc ngay cả sự thật cũng không dám nói.
Cô đang định tự mình tra một chút, thì Vân Hiểu Nguyệt lại đột nhiên ho khan.
Bà đột ngột ho vài tiếng, Thẩm Hồng Huy và Thẩm Lạc ngồi hai bên bà lập tức trở nên căng thẳng, một người giúp bà vuốt lưng, một người vỗ nhẹ lưng cho bà.
Sau khi bà dịu lại, còn chủ động xin lỗi người An gia.
"Thật ngại quá, bệnh cũ thôi, là bệnh căn để lại từ lúc mang thai Tiểu Lạc, điều dưỡng thế nào cũng không khá hơn được."
Sau khi bà nói những lời này, trên mặt Thẩm Lạc lộ rõ vẻ áy náy.