[Vô lý quá đi? Đây là cái bệnh viện thất đức gì vậy!]
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
[Hình như là vì tài sản Vu gia chỉ còn lại mỗi cái bệnh viện này, nên bây giờ họ chỉ chăm chăm kiếm tiền mà mặc kệ những thứ khác!]
[Mọi người mau lan truyền chuyện này ra đi, đừng để thêm người bị lừa nữa!]
An gia trong họa có phúc, cũng coi như đã làm được một việc tốt. Điều này khiến cho An Quân, người vẫn đang đau khổ vì bị Đồ Mộ Mộ và Vu Như Sóc lừa gạt, trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Không chỉ vậy, tối đến khi An Sùng trở về, anh còn mang đến cho cậu một tin tốt khác.
"Anh tra được thông tin của Đồ Lan rồi.”
An Quân nghe vậy liền nhanh chóng trở nên căng thẳng. Nhưng không đợi cậu mở miệng hỏi, An Sùng đã tiếp tục nói.
"Anh đã theo gợi ý của Tiểu Linh cho người đến trường cấp ba Minh Liễu hỏi thăm. Mười ba năm trước họ quả thực đã tiếp nhận một học sinh chuyển trường tên là Đồ Lan, địa chỉ hộ khẩu cũng khớp.”
"Vậy sau đó thì sao?” An Quân thấp thỏm hỏi.
Theo như tiếng lòng của An Linh, Diệp Lệ San đáng lẽ đã đuổi Đồ Lan ra khỏi nhà sau khi cô đến Hải Thành được một năm. Không biết sau đó cô ấy còn tiếp tục đi học không.
"Em yên tâm, tình hình không tệ như em nghĩ đâu. Đồ Lan năm đó không hề bỏ học, đã thuận lợi học xong cấp ba, còn thi đỗ vào trường Đại học Sư phạm Hải Thành. Giáo viên chủ nhiệm của cô ấy năm đó là một người rất tốt. Sau khi biết hoàn cảnh của Đồ Lan đã giúp cô ấy xin được học bổng doanh nghiệp, có thể hỗ trợ cô ấy đến khi tốt nghiệp đại học.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nghe-duoc-tieng-long-cua-thien-kim-gia-an-dua-cai-bien-van-menh/chuong-236-co-ay-da-ve-que.html.]
Người An gia nghe xong cũng đồng loạt thở phào nhẹ nhõm. May mắn là trong hoàn cảnh tuyệt vọng như vậy vẫn có một người thầy sẵn lòng đưa tay ra kéo cô ấy lên.
"Vậy bây giờ cô ấy ở đâu? Sau khi tốt nghiệp có ở lại Hải Thành làm việc không?”
An Sùng lắc đầu. "Cô ấy đã về quê rồi.”
Anh đưa một tập tài liệu cho An Quân.
"Anh đã tìm được giáo viên chủ nhiệm năm đó của Đồ Lan. May mắn là giữa họ vẫn luôn có liên lạc. Sau khi tốt nghiệp đại học, Đồ Lan đã trở về thị trấn Hoài Lâm, làm giáo viên tại trường trung học của thị trấn.”
An Quân nhận lấy tập tài liệu, hít một hơi thật sâu mới dám mở ra.
An Sùng nói đây là do giáo viên chủ nhiệm của Đồ Lan đưa sau khi họ giải thích mục đích đến. Đó là một vài tài liệu của Đồ Lan khi còn học cấp ba tại trường Minh Liễu, cùng với địa chỉ hiện tại của cô.
Trong đó, nổi bật nhất là một tấm ảnh thẻ. An Quân đã từng vô số lần tưởng tượng cô gái đã cứu mình sẽ trông như thế nào.
Sau này, sự xuất hiện của Đồ Mộ Mộ khiến anh ngỡ rằng tưởng tượng của mình đã trở thành hiện thực, nhưng cuối cùng tất cả đều được chứng minh là một âm mưu.
Và sau khi biết được những trải nghiệm thật sự của Đồ Lan, An Quân lại cho rằng cô sẽ là một cô gái vì đã trải qua quá nhiều khổ cực, bị cuộc sống dày vò mà trở nên có chút u buồn và yếu đuối.
Nhưng mãi cho đến khi nhìn thấy bức ảnh này, An Quân mới biết mình đã sai hoàn toàn.
Trên tấm ảnh, cô gái mặc đồng phục học sinh, buộc tóc đuôi ngựa đơn giản, trên mặt nở một nụ cười vô cùng rạng rỡ.
Cô cười đến mức đôi mắt cong cong thành vầng trăng khuyết, trong đôi mắt trong veo ấy ánh lên vẻ hoạt bát và tràn đầy sức sống, hoàn toàn không có chút hơi thở u buồn nào mà An Quân đã tưởng tượng.