Ngày xuân đến muộn - Chương 45: Nhớ rõ, nếu cần anh…
Cập nhật lúc: 2025-09-03 12:36:38
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giang Tứ Hoài tựa lưng tường, vai nghiêng, ánh mắt rũ xuống đất, khóe môi cong lên một nụ lạnh lùng:
“Chẳng lẽ Ứng tổng thật lòng với Yểu Yểu ?”
Hắn tin.
Quen mới vài tháng, Ứng Chí thể yêu sâu đậm đến mức chịu vì cô mà trả giá?
Ứng Chí liếc bằng ánh khinh thường. Trong mắt , Giang Tứ Hoài chẳng khác nào một trò hề.
“Anh lấy tư cách gì mà hỏi ?” – Giọng bình thản nhưng đủ sắc bén khiến đối diện nghẹn lời.
Giang Tứ Hoài im lặng.
Ứng Chí tiếp lời, lạnh lùng nhưng kém phần mỉa mai:
“Giang tổng, bao nhiêu cô gái vây quanh như ong tìm mật, mà vẫn đủ ? Hay là... thích trò ‘đập chậu cướp hoa’?”
Anh dừng một nhịp, nhếch môi thản nhiên, đầy khiêu khích:
“ giờ thì xem Giang tổng đủ bản lĩnh đó .”
Giang Tứ Hoài đỏ mặt, nắm c.h.ặ.t t.a.y đến trắng cả khớp, nhưng cuối cùng vẫn nuốt giận xuống vì nghĩ đến gia đình.
Ứng Chí nữa, cúi đầu ôm lấy Ôn Yểu. Đôi mắt cô đỏ hoe, như con d.a.o nhỏ đ.â.m tim một nhát.
Anh siết chặt vòng tay, khẽ bên tai cô:
“Đi thôi, về nhà.”
Ôn Yểu ngoan ngoãn để ôm eo dẫn . Hai chữ “về nhà” nhẹ nhàng vang lên, như đánh thức một góc mềm yếu sâu thẳm trong lòng cô.
Cô khẽ siết tay bên cạnh.
Ừ, về nhà — trở về ngôi nhà thuộc về họ.
Ứng Chí gọi điện báo cho Hạ Châu, tự lái xe đưa cô về biệt thự.
Lúc họ về đến nơi, La ngủ. Ứng Chí đưa cô lên lầu, đợi cô đồ xong liền mang một bát nước đường đỏ, đặt lên tủ đầu giường:
“Uống chút nước đường đỏ .”
Ôn Yểu phần bất ngờ, nghĩ rằng nhớ đến cả chuyện nhỏ như .
Cô tựa gối, cầm bát nước nhấp từng ngụm, cảm thấy ấm lan dần trong cơ thể.
Ứng Chí từ ngăn kéo lấy một miếng dán giữ ấm, đến bên mép giường, tay bóc lớp giấy dán:
“Kéo áo lên nào.”
Động tác thuần thục, giọng điệu tự nhiên của khiến cô bối rối.
“Không , lát nữa em tự cũng .”
Ứng Chí nghiêng đầu cô, ánh mắt dịu dàng nhưng như thấu cả sự ngại ngùng trong lòng cô:
“Yểu Yểu, chúng còn mật hơn thế , dán một miếng giữ ấm thì gì mà ngại?”
Cô cúi đầu, nhỏ giọng đáp:
“Không .”
Uống xong bát nước, cơ thể cô ấm lên rõ rệt, cả trái tim cũng như xoa dịu.
“Ừm, để dán giúp em.”
Ôn Yểu còn kịp phản ứng, Ứng Chí vén váy ngủ của cô lên.
Gương mặt đổi sắc, bình thản dán miếng giữ ấm lên phần bụng của cô, đó nhẹ nhàng buông váy xuống như hề chuyện gì xảy .
“Ngủ sớm một chút.”
Nói xong, cúi xuống cầm chiếc chén cô uống xong rời khỏi phòng.
Lúc lên, Ôn Yểu chìm giấc ngủ.
Ứng Chí tắm rửa xong cũng lên giường, theo thói quen vòng tay ôm cô lòng.
Ngay lúc nhắm mắt, Ôn Yểu khẽ cất tiếng:
“Ngày mai em Nam Thành.”
Cô chủ động thông báo với .
“Đi mấy ngày?”
“Sau khi dạy xong, em ghé thăm Gia Gia. Có thể mất một tuần.”
Ứng Chí siết chặt cánh tay đang ôm eo cô, vòng tay trở nên kiên định hơn.
Ôn Yểu sợ nhột, nhịn né tránh:
“Nhột mà.” – Giọng cô ngượng ngùng, trong bóng tối càng thêm mềm mại, đáng yêu.
Không thấy rõ biểu cảm của Ứng Chí, chỉ khẽ “ừ” một tiếng, giọng trầm thấp khàn khàn vang lên bên tai cô:
“Nhớ rõ, nếu cần …”
Tim cô bất chợt đập loạn. Khóe môi khẽ cong lên, Ôn Yểu vòng tay ôm lấy eo :
“Được.”
Giọng cô mềm mại, ngọt đến mức như thể tan trong đêm.
Hôm , Ôn Yểu thu dọn hành lý xong sớm, thấy vẫn còn thời gian nên tranh thủ cho hai bé mèo — Romantic và Meo Meo — ăn thêm chút đồ.
Lúc , điện thoại bàn phòng khách bất ngờ đổ chuông.
Cô bế Meo Meo trong lòng, bước tới nhấc máy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ngay-xuan-den-muon/chuong-45-nho-ro-neu-can-anh.html.]
Vừa bắt máy, bên vang lên giọng nữ trẻ tuổi, gay gắt kiêng nể:
“Ứng Chí! Tiền tiêu vặt tháng còn chuyển cho ! Bộ để c.h.ế.t đói nơi đất khách quê ?!”
Ôn Yểu sững , kịp tiếp thu cú sốc quá lớn.
Cô nhíu mày hỏi :
“Xin hỏi... ai ?”
Đối phương “Ơ?” một tiếng, cúp máy chút do dự.
Tần Lãi còn tưởng gọi nhầm . Dù bên cạnh Ứng Chí thể xuất hiện... một cô gái?
Ôn Yểu chằm chằm chiếc điện thoại cúp máy, ngẩn một lúc lâu.
Đối phương gọi thẳng tên Ứng Chí, thái độ quá mức tùy tiện. Rõ ràng mối quan hệ tầm thường.
tại nhắc đến... tiền tiêu vặt?
Cô nhớ rõ Ứng Chí từng rằng em gái.
Cô định hỏi La, nhưng bà ngoài mua đồ. Cô vội sân bay nên đành kéo hành lý rời trong lòng chất chứa nghi ngờ.
Trần Di chờ cô sẵn ở sân bay. Thấy cô xuất hiện, nở nụ :
“Để kéo giúp hành lý.”
liếc thấy chiếc nhẫn tay cô, rõ ràng khựng một chút.
Ôn Yểu nhận , chỉ mỉm nhẹ nhàng lắc đầu:
“Không cần , vali nặng.”
Trần Di ngượng, lặng lẽ thu tay . Hai khu chờ lên máy bay. Anh vẫn nhịn mà hỏi:
“Cô kết hôn ?”
Ôn Yểu còn đang suy nghĩ m.ô.n.g lung, nhất thời rõ:
“Anh gì cơ?”
“ hỏi... cô kết hôn ?”
“Ừm, .” – Cô khẽ cụp mắt, ngón tay vô thức vuốt nhẹ lên chiếc nhẫn đeo tay.
“Là đến đón cô ?”
Anh vẫn nhớ rõ đàn ông đó – khí chất quá nổi bật, dù giữa đám đông cũng khó bỏ qua.
“Ừ.”
Trước khi máy bay cất cánh, Ứng Chí nhắn cho cô:
“Làm thủ tục xong ?”
Ôn Yểu nhớ giọng nữ hôm nay gọi điện, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác chua xót mơ hồ.
Cô chỉ nhắn một chữ:
“Ừm”
Rồi bật chế độ máy bay.
Đến Nam Thành, Đại học Nam Thành sắp xếp chỗ ở cho hai .
Sau khi dọn dẹp xong, Ôn Yểu mới thấy tin nhắn tiếp theo của Ứng Chí:
“Tới nơi ?”
Cô nhắn “Ừm” thì điện thoại lập tức đổ chuông.
Cô giật , tim đập lệch một nhịp, mất vài giây mới bình tĩnh nhấc máy.
“Giờ còn đau bụng ?” – Giọng Ứng Chí trầm thấp, từ đầu dây bên truyền đến đầy quan tâm.
“Không đau nữa .” – Ôn Yểu mím môi, giọng nhẹ .
Ứng Chí cảm xúc cô :
“Em vui ? Có chuyện gì ?”
Cô cũng rõ bản thế nào. Từ lúc cuộc điện thoại , lòng cô cứ thấy bứt rứt yên.
Người con gái thể tự nhiên gọi thẳng tên , còn cô... chỉ dám gọi là “Ứng ”.
Người đó thể kiêng nể mà đòi tiền , thậm chí còn tỏ nuông chiều đến mức vô lý.
Một phụ nữ như ... nếu cưng chiều đến tận trời, thể tùy tiện như thế?
“Lúc nãy em nhận một cuộc điện thoại...” – Cô ngập ngừng.
“Điện thoại gì?”
Anh hỏi xong, thì giọng một đàn ông khác bất ngờ vang lên trong điện thoại:
“Ôn Yểu, ăn với nhé.”
Giọng xa lạ nhưng dễ , nhu hòa.
Ứng Chí híp mắt, cảm thấy chút nguy hiểm len lỏi trong ngực.
“Em việc , gọi .” – Ôn Yểu đầu Trần Di ở cửa, cúp máy ngay.
Trần Di mời cô ăn, Ôn Yểu thu điện thoại, uyển chuyển từ chối:
“Tối nay hẹn với bạn , ngại quá.”
“Vậy .” – Trần Di miễn cưỡng, chỉ cúi đầu xoay rời .