NGÀY PHỤ THÂN CƯỚI BÌNH THÊ, MẪU THÂN TA LẠI LÂM BỒN - 5

Cập nhật lúc: 2025-10-05 16:12:23
Lượt xem: 904

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

" còn nhỏ, nếu xảy chuyện gì, hối hận cũng kịp. Vì , con mới nghĩ cách ."

 

"... mới ?"

 

"Nữ nhi tự chủ ý. Người chỉ cần yên tâm nghỉ ngơi."

 

Ta ngoài, quát hạ nhân:

 

"Tại để lão gia ? Ta dặn, cho tiếp cận mẫu !"

 

"Công gia cần mặt mũi, ép gặp phu nhân nên..."

 

Hứa mụ mụ vội giải thích.

 

"Sau , gặp cha , cần khách khí. Bịt miệng, đ.á.n.h cho bất tỉnh cũng . Ta sẽ trọng thưởng."

 

"Bao gồm cả Tề tiểu nương ."

 

Nhắc đến nàng , nhớ đến Ôn Thư Ảnh:

 

"Con ranh đó ?"

 

"Một ngày một đêm ăn gì, giờ ngoan ngoãn hơn nhiều, cứ lẩm bẩm đòi gặp tiểu thư."

 

"Được, thì gặp nó."

 

Ta tới nhà kho cạnh nhà bếp:

 

"Mở cửa."

 

Thị vệ đẩy cửa. Ta cùng Hứa mụ mụ bước .

 

Ôn Thư Ảnh lết tới mặt , khẩn cầu:

 

"Thả , cho ăn... xin ngươi..."

 

"Sao dám hống hách nữa?"

 

Nàng điên cuồng lắc đầu:

 

"Không dám nữa... xin ngươi..."

 

"Vậy ngươi , phụ ruột của ngươi là ai?"

 

"Là... là Thừa Ân công..."

 

"Đừng giở trò. Ngươi tưởng tra ?"

 

"Tin , nếu ngươi , ngày mai mời cả chục tự xưng là cha ngươi đến."

 

"Ngươi xem, nếu cha ngươi là loại đàn bà ai cũng phần, còn cần con ngươi ?"

 

Ôn Thư Ảnh sợ hãi tột độ:

 

"Đừng... , ..."

 

"Là... là biểu ca của , Vệ Cố."

 

"Vậy tìm Vệ Cố, mà đổ lên đầu cha ?"

 

Ôn Thư Ảnh thoáng vẻ chán ghét trong mắt:

 

"Vệ Cố chỉ là tú tài nghèo. Năm xưa lừa rằng nhất định thi đậu Trạng nguyên, cưới nàng. Kết quả hết đến khác trượt."

 

"Mẹ thất vọng, mới chọn gả cho khác. Không ngờ khi thai."

 

"Thật là kẻ háo sắc tham phú phụ bần, vô liêm sỉ. Ôn Hằng Chi nàng để mắt đến đúng là xui xẻo."

 

"Ta sẽ thả ngươi, nhưng sẽ đưa ngươi về nhà họ Vệ."

 

Ta xoay bước , vặn gặp phụ .

 

Ta nhướn mày:

 

"Đều chứ? Cái mũ xanh đội lên đầu ấm ?"

 

"Tần Tố Tâm..."

 

Mặt phụ xám ngoét vì giận.

 

"Ha ha. Dẫn con gái cưng của ."

 

Ta dẫn thị vệ rời khỏi.

 

Từ hôm đó, Ôn Thư Ảnh phụ đích đưa .

 

Ta ôm đến tìm Hoàng hậu cô cô, rõ ý định.

 

Ban đầu, cô cô đồng ý vì thích huyết thống từ cha .

 

Ta rõ:

 

"Nếu cô cô tin, cứ điều tra."

 

"Con chỉ nghĩ, huyết mạch quan trọng. Quan trọng là duy trì dòng dõi Tần gia."

 

 

"Cô cô xem đứa trẻ , chẳng giống đại bá ?"

 

Thật , lý do sinh để , là vì nó giống hệt đại bá yểu mệnh của .

 

Hoàng hậu một cái, xúc động đến ôm mặt :

 

"Phải, là , chính là ."

 

"Mụ mụ, ngươi xem, thật giống quá."

 

Mụ mụ bên cạnh bà cũng rơm rớm nước mắt:

 

"Giống vô cùng."

 

Ta thừa thắng:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ngay-phu-than-cuoi-binh-the-mau-than-ta-lai-lam-bon/5.html.]

 

"Sau , đều xin gửi cung, nhờ cô cô dạy bảo. Con mấy năm nữa sẽ xuất giá, thể chăm sóc chu đáo."

 

"Được, cần đợi, giờ cứ để ."

 

"Là con cháu trưởng phòng lớn, thể để phòng khác nuôi nấng?"

 

Ta gật đầu:

 

"Mọi việc xin theo cô cô an bài."

 

"Cô cô cũng thể điều tra thế tú tài , bất ngờ."

 

"Nếu đúng, nhất định đưa gia phả."

 

Ta thừa cơ giành quyền lợi cho :

 

"Vậy còn con?"

 

"Đưa đến , bạn với Tiểu Thập Tam nhà cũng ."

 

"Tạ cô cô. Đợi ba tuổi con sẽ đưa , giờ còn nhỏ."

 

"Tùy con."

 

"Tạ cô cô."

 

Ta hồi phủ, báo tin mừng cho mẫu .

 

Vài ngày , con trai thất lạc của đại phòng Tần gia tìm thấy – tuy chết, nhưng để một đứa trẻ.

 

Đứa bé nhập gia phả, trở thành trưởng tôn đích xuất dòng chính Tần gia.

 

Phụ tin, quýnh quáng mấy tìm mẫu xin phong danh cho .

 

Ta :

 

"Đệ nhận tổ quy tông , giờ còn mỗi thôi."

 

Phụ đoán :

 

"Con gái bất hiếu, ngươi dám..."

 

"Cũng vì tương lai hơn, Hoàng hậu cô cô che chở, tiền đồ vô lượng."

 

"Phụ , nên xa một chút."

 

"Tốt, lắm... các ngươi giỏi lắm."

 

Ngày hôm , phụ và Tề Nhan cãi dữ dội, Tề Nhan nhốt .

 

Phụ ngày nào cũng đến viện của mẫu , vẻ ăn năn.

 

Mẫu vì chúng , giả vờ hòa hoãn với ông suốt ba năm.

 

Đến ngày xuất giá, mẫu dâng đơn xin hòa ly, phụ đồng ý.

 

ông quyền quyết. Ngoại tổ dẫn theo mang mẫu , ném hòa ly thư, dọn sạch phủ Thừa Ân công.

 

Muội cũng truyền chỉ nhập cung bạn cho Thập Tam công chúa.

 

Từ đó, phụ thực sự trở thành kẻ cô đơn.

 

Khi về thăm nhà chồng, phủ vắng lặng vô cùng. Mẫu định đợi về mới , nhưng đồng ý.

 

Họ ở phủ thêm một ngày, đều lo lắng yên.

 

Phụ hận thấu xương, lớn tiếng:

 

"Từ nay đứa con gái như ngươi!"

 

Ta đáp:

 

"Được. Vậy giấy đoạn tuyệt . Từ nay cha con ân đoạn nghĩa tuyệt."

 

Ông :

 

"Ta sai một , thể tha thứ chứ? Trên đời nam nhân ai chẳng tam thê tứ ?"

 

"Người thể nạp , nhưng thể sủng diệt thê, giẫm đạp lên thể diện của mẫu , bỏ mặc khi đang sinh tử..."

 

"Người yêu Tề Nhan đến c.h.ế.t sống ? Không nàng ủy khuất ?"

 

"Giờ mẫu con đem cả phủ hầu dâng cho nàng , chẳng là thành cho tình yêu sinh tử đó ?"

 

"Người chỉ cần ký giấy đoạn tuyệt, mới thanh sạch, để Tề Nhan càng yêu hơn."

 

Ta ném lời , dắt Tu Văn rời .

 

Phụ bệt giữa đại sảnh trống rỗng, lẩm bẩm:

 

"Chỉ một hồ đồ, chẳng lẽ cả đời tha thứ?"

 

Ta đầu .

 

Vì lòng khi lạnh, thì thể sưởi ấm .

 

Ta vĩnh viễn quên, ngày hôm đó, mẫu đầy máu, thở thoi thóp.

 

Cũng quên, bóng lưng phụ tuyệt tình cùng Tề Nhan, cùng ánh mắt chế giễu của Ôn Thư Ảnh, và ánh lạnh lẽo của đám khách khứa.

 

Người thể sai, nhưng thể phạm loại sai lầm liên quan đến sinh mệnh, vô tình vô nghĩa như .

 

Nếu mẫu mạng lớn, sống sót, mối thù chỉ thể dùng m.á.u mà rửa.

 

Chẳng lẽ vì bọn họ còn sống, thì nên tha thứ ư?

 

Nếu g.i.ế.c xin , luật pháp còn cần để gì?

 

(Hoàn)

 

 

Loading...