NGÀY PHỤ THÂN CƯỚI BÌNH THÊ, MẪU THÂN TA LẠI LÂM BỒN - 3
Cập nhật lúc: 2025-10-05 16:11:27
Lượt xem: 709
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phụ những thật, còn nhận Ôn Thư Ảnh con, bồi thường ít tiền bạc.
Tề Nhan ban đầu nuôi bên ngoài, nhưng lấy mềm mỏng bám riết, khiến phụ chấp thuận cưới nàng bình thê.
Tề Nhan tưởng mẫu tính tình yếu đuối, nên mới định cưới để chèn ép .
nàng – mới là chủ của phủ , trong phủ từ lâu đều là của .
Mà phủ Thừa Ân công giờ chỉ là vỏ rỗng ruột. Gia sản từ lâu đám đích tử tiêu tán, mười mấy vị thứ tử chia chác thêm.
Nếu hồi môn của mẫu , phụ sớm lâm cảnh túng thiếu.
Cũng vì quản lý khôn khéo, nên mẫu giao bộ gia tài cho xử lý.
Từ lúc phụ ý cưới bình thê, ngừng chi tiền cho công quỹ.
Số ngân lượng còn , tiêu sạch trong hôn lễ xa hoa .
Từ nay, đừng hòng moi dù chỉ một đồng từ tay và mẫu .
Ta sẽ bao giờ chi tiền để nuôi nữ nhân khác và đứa con rõ là của ai.
“Tiểu thư, sinh , sinh , là một đứa...”
Ta liếc mắt bà đỡ, ánh mắt lạnh nhạt mà uy nghi khiến bà run rẩy, may Hứa mụ mụ bước đến bịt miệng bà đỡ .
Ta sang mẫu , mừng rỡ :
“Nương, là con trai! Con !”
Mẫu lệ ánh lên trong mắt, nhẹ gật đầu:
“Ừ.”
Ta dịu dàng nhắc:
“Nương đang ở cữ, thể .”
Bà đỡ sợ đến run cả , loay hoay thu dọn thể đứa trẻ, giao cho Hứa mụ mụ bế lấy.
Trong phòng vẫn còn vài bà tử đang dọn dẹp sản phòng cho mẫu .
Ta cùng Hứa mụ mụ dẫn bà đỡ ngoài.
Thanh Liễu bước đến, đưa cho bà đỡ một bao lì xì đỏ chót.
Ta lạnh lùng bà , giọng bình thản mà sát khí ẩn hiện:
“Ngươi nên thế nào chứ?”
Bà đỡ run rẩy, vội cúi đầu :
“Biết, ạ. Hôm nay phu nhân của Thừa Ân công sinh quý tử, cuối cùng cũng đủ một chữ ‘hảo’ (con trai con gái đều đủ), con cái song .”
Ta nhếch môi, hài lòng gật đầu:
“Coi như ngươi thức thời. Sẽ theo dõi ngươi từng bước. Miễn là tiết lộ nửa câu, nhà ngươi vẫn thể bình an vô sự. Bằng , đừng trách bản huyện chủ tay ác độc.”
“Dạ... ...”
Ta đón từ tay mụ mụ, hiệu cho Hứa mụ mụ đưa bà rời .
Hứa mụ mụ dặn dò:
“Tỷ tỷ , lãnh địa của chủ tử ở Lâm Kỳ, cả nhà ngươi hãy đến đó trông coi trang viên, còn hơn công việc .”
Bà đỡ liên tục gật đầu, ôm lấy bao lì xì, hấp tấp rời .
Ta cúi xuống trêu đùa “ ” nhỏ trong tay.
Một lúc lâu , Hứa mụ mụ trở :
“Tiểu thư, rời .”
“Ừm, đứa bé dặn chuẩn ?”
Hứa mụ mụ gian phòng bên, mang một cái giỏ tre, mở nắp.
“Đứa trẻ từ ?”
“À, ở trong ngõ nhỏ nhà lão nô một đôi vợ chồng tú tài.”
“Chồng nàng từng kế toán cho một nhà phú hộ, chẳng may gây sai sót nên đ.á.n.h chết. Nàng đau buồn quá mà khó sinh, để một đứa bé. Sinh yếu ớt, dù nuôi một tháng mà vẫn còn nhỏ hơn cả tiểu thiếu gia mới sinh.”
Ta kỹ, đúng là gầy gò, nhưng môi đỏ răng trắng, diện mạo đoan chính khôi ngô.
“Vậy thì . Không ai nghi ngờ thời gian mang thai.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ngay-phu-than-cuoi-binh-the-mau-than-ta-lai-lam-bon/3.html.]
Ta càng càng ưng ý, vui vẻ :
“Tiểu tử sinh vốn là để .”
“Mụ mụ, hãy phái điều tra rõ cha nó phạm gì, nếu oan khuất thì giúp minh oan.”
“Còn nữa, hãy chôn cất vợ chồng họ tử tế. Sau đứa trẻ lớn, cũng nơi để cúng tế.”
“Dạ, lão nô lập tức thu xếp.”
Đệ chính là chỗ dựa của mẫu .
Tề Nhan vượt qua mẫu , cũng xem đồng ý .
Hôm
Phụ dẫn Tề Nhan đến viện của mẫu .
Người đầu tiên ông hỏi thăm mẫu thế nào, mà là chất vấn:
“Lý Ngọc Kiều, nàng nhốt Thư Ảnh?”
Tề Nhan lau nước mắt, quỳ xuống:
“Tỷ tỷ, gả phủ khiến tỷ vui, nhưng giận thì cứ nhằm . Xin hãy thả Thư Ảnh .”
Mẫu lặng phụ , ánh mắt dần lạnh lẽo, biện minh nửa lời:
“Nó bất kính, phạt nó thì gì đúng?”
Phụ nổi giận:
“Nó vốn con ruột nàng, kính trọng nàng?”
“Ta là chính thất, là kế mẫu của nó. Trước mặt , nó nhục , chẳng lẽ bất hiếu ?”
Tề Nhan khẽ , thút thít:
“Tỷ tỷ, là bình thê, thất mà...”
“Tề Nhan , nàng là thê tử cưới hỏi đường hoàng ba lễ sáu sính, sẽ ghi tộc phả, tương lai cùng hợp táng.”
Ánh mắt mẫu ầng ậc nước, cuối cùng vẫn rơi lệ. Người ngờ rằng khi c.h.ế.t cũng đem chôn cùng nữ nhân đó.
Ta lo lắng mẫu xúc động quá độ, mới sinh xong còn yếu:
“Bình thê chỉ là lời cho . Trước chính thất vẫn hành lễ, vấn an, kính cẩn.”
“Con gái nàng phủ, thì theo quy củ mà hiếu kính mẫu .”
Tề Nhan chui đầu lòng phụ , nức nở:
“Nếu khi xưa rõ chuyện, con gái chúng đối xử thế ...”
Thì Tề Nhan với phụ rằng Ôn Thư Ảnh là cốt nhục của ông, mà ông cũng tin thật. Thật đúng là kẻ si tình đến ngu .
Phụ ôm Tề Nhan, đau lòng vô cùng, trợn mắt quát :
“Ngươi đừng ỷ sủng mà kiêu, ở đây đến lượt ngươi lên tiếng!”
Ta nhún vai:
“Không đến lượt thì .”
Ta ôm xoay bước ngoài, để một câu:
“Cha, nhốt Ôn Thư Ảnh, mẫu , mà là .”
Không lệnh , đám thị vệ canh giữ quyết sẽ thả .
Ta , vẫn còn thấy giọng phụ gầm lên:
“Ngươi xem, đây là con gái nàng dạy nên, ngang ngược thế?! Mau kêu nó thả Thư Ảnh!”
“Cút!”
Mẫu lạnh lùng buông một chữ.
Phụ ngỡ ngàng:
“Nàng... nàng gì?”
“Ta bảo ngươi cút. Cút khỏi đây ngay cho .”
Lần đầu tiên thấy mẫu mắng , phát tiết lớn tiếng như .
Ta vội vã chạy , chỉ thấy phụ và Tề Nhan mẫu hắt bô đêm lên , y phục ướt đẫm.
Mặt phụ đen kịt, còn Tề Nhan thì nôn thốc nôn tháo.