NẾU NĂM ẤY TA KHÔNG VÀO CUNG - Chương 7

Cập nhật lúc: 2025-11-13 08:43:57
Lượt xem: 634

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Chương 7

 

Nghe thì như đẩy vấn đề trở cho hoàng đế.

 

nàng nhẹ nhàng đổi giọng:

 

“Nói đến cùng, vẫn là bọn hạ nhân cẩn thận, đỡ Ý phi chu đáo nên mới cớ sự. Giống như Thần Thục phi sinh nở… cũng ác nô thừa cơ loạn .”

 

Chu Hành sang , trong mắt còn đọng sự kinh hãi tan:

 

“Sao xảy chuyện lớn như mà nàng đến báo với trẫm?”

 

Ta còn kịp lên tiếng, Quý phi bình thản tiếp lời:

 

“Thần bắt giữ hai kẻ và cho thẩm tra. Chỉ là… những gì chúng khai , thần dám tự tiện quyết định.”

 

Ta lập tức hiểu.

 

Chu Hành sắc mặt cũng đổi, hiểu.

 

lúc , cung nữ bẩm:

 

“Ý phi sinh hoàng tử.”

 

Ta Chu Hành một cái, trong lòng hiểu rõ, chuyện cũ đến đây coi như khép , sẽ truy xét sâu hơn nữa.

 

chủ động :

 

“Chắc mấy kẻ thấy yếu ớt, nên mới thừa dịp càn. Nay điều tra rõ, cứ để chúng chịu khổ cho chừa, về dám quấy rối là .”

 

Chu Hành đột nhiên phắt sang .

 

Ta đối diện , thấy rõ ràng trong mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc và chấn động.

 

Hắn hẳn đang chờ lên tiếng đòi công đạo, tranh lý tranh lẽ như thuở .

 

Sau khi hoàng tử chào đời, Chu Hành vẫn thường ghé thăm Lệnh Nghi.

 

Mỗi xong con, thử gần gũi như .

 

Ta cũng thuận theo, chỉ là luôn nhân dịp xin cho Lệnh Nghi thêm vài phần lợi ích, hoặc là xin một ma ma giàu kinh nghiệm hơn, hoặc là xin chia thêm một viện nhỏ, để sang năm con bé nơi chơi đùa.

 

Ánh mắt theo đó mà dần tối .

 

Hai tháng khi Triệu Uyển sinh, tin truyền khắp hậu cung.

 

Nghe vì những lầm , Chu Hành định trách phạt nàng.

 

Ban đầu, Triệu Uyển lạnh lùng rằng bản vốn độc ác, cũng ý oán hận Thần Thục phi, nàng thực sự oán, từ đầu đến cuối, vẫn là Chu Hành.

 

Khi xưa đưa Đông cung, đối với nàng mà , là những ngày đêm khổ sở.

 

Mỗi ngày đều ép chứng kiến cảnh và tân lương thị ân ái hòa thuận, bền chặt chẳng rời.

 

Chu Hành chỉ :

 

“Vì nhà họ Triệu gặp nạn, hai năm qua trẫm vì nàng thiên vị bao nhiêu nàng chắc chắn rõ. Trẫm vì nàng nhiều như thế mà nàng vẫn còn ghi hận ?.”

 

Nghe , Triệu Uyển như rút hết sức.

 

Nàng còn tranh trái, chỉ nghẹn ngào , những lời t.h.ả.m thương về gia tộc suy bại, chịu khổ nơi đất lạnh xa xăm.

 

Chu Hành nhắm mắt lâu.

 

Khi mở , trong đáy mắt là một mảng băng lạnh.

 

“Ý phi Triệu thị, đức hạnh đủ, xứng gương cho hàng phi vị, từ hôm nay, tước bỏ phong hiệu.”

 

Hắn sang hoàng tử trong tay nhũ mẫu.

 

“Ý phi thích hợp nuôi dưỡng hoàng tử. Ghi hoàng tử danh Quý phi, để Quý phi trực tiếp nuôi dạy.”

 

Chỉ một đạo chỉ, sự đều khép .

 

Hoàng tử đưa về cung Quý phi.

 

Vốn dĩ nàng thận trọng, nay càng ẩn , ôm hoàng tử như che bằng tường sắt, trong cung đều do chính tay nàng chọn, đến nước và điểm tâm cũng kiểm tra ba lượt mới dám đưa lên.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/neu-nam-ay-ta-khong-vao-cung/chuong-7.html.]

Không đến nửa năm, những việc trong lục cung dần chuyển tay .

 

Ban đầu là Quý phi lấy lý do chăm sóc hoàng tử mà xin giảm bớt chính vụ.

 

Về , ngay cả Chu Hành cũng để quyết định phần lớn chuyện trong cung.

 

Đến sinh thần một tuổi của Lệnh Nghi, khi chúc mừng xong, của ngự tiền liền tuyên chiếu sách lập Hoàng hậu và đem phượng ấn trao tay .

 

Xuân qua thu đến, Lệnh Nghi lớn dần.

 

Một ngày trời trong, gọi Thanh Trúc đến mặt, đẩy về phía nàng những văn thư quan trọng và một hộp vàng bạc.

 

Ta bảo nàng: mấy năm nay cực cho nàng .

 

Về , nàng cần trói bởi cung quy nữa.

 

Muốn ngao du sơn thủy thì cứ .

 

Muốn lấy tướng công thì tìm xứng đáng mà lấy.

 

Muốn ăn buôn bán thì cứ thử sức.

 

Dù chọn con đường nào luôn là chỗ dựa cho nàng.

 

Nàng đỏ mắt, dập đầu ba cái thật mạnh, rời cung.

 

Lúc , Lệnh Nghi đang nghịch con hổ vải.

 

Ta khẽ :

 

“Thanh Trúc cô cô của con tự do .”

 

Lệnh Nghi như hiểu như , chớp mắt .

 

Nữ nhi của , cũng sẽ tự do như .

 

Bất kể con bầu trời thế nào, đều con chống đỡ vì mẫu của con xưa nay là thích tranh giành.

 

 

Năm tháng chẳng đợi ai, thời tiết cứ thế trôi.

 

Một buổi chiều cuối thu, nhắm mắt .

 

Ý thức dần mờ, mơ một giấc mơ rõ ràng đến lạ, như trở về ngày tiến đầu tiên tiến công để dự tuyển

 

Các nữ tử dự tuyển ai nấy đều nín , dám thở mạnh.

 

đến lượt bước lên, cảm thấy một ánh mắt đang dừng .

 

Ngẩng lên, thấy Chu Hành đang cao, ánh mắt sâu thẳm, phức tạp.

 

Ta đến cuối hàng, bất chợt đặt tay lên ngực, ho khẽ vài tiếng.

 

Viên thái giám quản sự hoảng hốt chạy đến:

 

“Ngươi ?”

 

Ta gắng gượng mấy chữ:

 

“Chứng cũ… hen suyễn…”

 

Khuôn mặt ông liền biến sắc, vội gọi dìu sang điện bên nghỉ ngơi.

 

Thấy mãi khá hơn, ông nhẹ giọng thở dài:

 

“Tiểu thư họ Trịnh, thể thế e là khó mà cung. Đáng tiếc quá… xa thế , vốn dĩ hy vọng trúng tuyển.”

 

Ta nhắm mắt yếu ớt, nước mắt đúng lúc lăn xuống hai bên.

 

Đến khi đưa khỏi cung, xe, mới dùng ống tay áo khẽ lau nước mắt, tựa lưng lên chiếc gối mềm phía .

 

Khóe môi tự nhiên nở một nụ nhẹ, hai chân thả lỏng mép xe cũng khẽ đung đưa, nhẹ như gió.

 

Không đáng tiếc.

 

Lần sẽ sống thật .

 

HOÀN

Loading...