Chương 6
Ta đoán… Chu Hành hẳn là ý với dáng vẻ của dạo ?
Có lẽ là .
Bởi vì lòng, nên ban thưởng, thăng vị, đổi phong hiệu.
Nghĩ tới đây… trong lòng chợt nhẹ , thậm chí còn dâng lên chút cảm kích, cảm kích vì cho một câu trả lời rõ ràng, khiến khỏi phân vân thêm.
“Được , cả lên. Mau cất phần thưởng . Buổi tối uống ít thôi, kẻo sáng mai chân còn chẳng vững.”
“Vâng , chuyện xin Thần Thục phi nương nương.”
Chỉ ít lâu tấn phong, hậu cung biến lớn.
Chưa đầy ba tháng , tin tức truyền đến…
Vụ án cũ của nhà họ Triệu… khi xét xử minh oan.
Cùng tháng , một buổi sớm tinh mơ, bụng đột ngột co rút dữ dội.
lúc Chu Hành đang thượng triều.
Cơn đau đến quá gấp, nắm chặt lấy chăn đệm, chỉ cảm thấy cả thể như xé đôi, mồ hôi lạnh thấm ướt áo trong hết lớp đến lớp khác.
Thái y và các bà đỡ vây thành một vòng, bóng chập chờn.
cơn đau khoan thấu xương tủy hề giảm, trái từng đợt như sóng lớn dồn lên, đợt dữ hơn đợt .
Ý thức bắt đầu mờ .
Ngay lúc , Thanh Trúc đột nhiên lao thẳng tới mép giường, ánh mắt sắc lạnh quét qua từng bà đỡ cạnh.
“Phản ứng tuyệt đối đúng! Đừng tưởng còn nhỏ mà hiểu. Ta theo cữu phụ hành y từ nhỏ, bao nhiêu cảnh sinh nở thấy qua. Cơn đau thế nàyrõ ràng kẻ dùng thủ đoạn bẩn thỉu để ép sinh.”
“Các ngươi , bộ lơ, thì tự cả. Đừng coi như đứa mù!”
Nàng chỉ thẳng một bà đỡ đang né tránh ánh mắt:
“Đặc biệt là ngươi! Vừa cái kiểu xoa bóp , để trợ sinh, mà là để tăng đau, khiến nương nương kiệt sức. Nói! Ai sai khiến ngươi?”
Cả phòng sinh lập tức c.h.ế.t lặng.
Các thái y vội vã chạy , khẩn trương bắt mạch hối hả châm cứu.
Thanh Trúc vẫn hết giận, như hóa thành hung thần:
“Nương nương giờ thể yếu, xử các ngươi . thì rảnh lắm. Hễ chuyện gì… dù c.h.ế.t, cũng lôi hết các ngươi theo!”
Một trận uy h.i.ế.p cũng đủ khiến cả phòng lập tức định, ai dám manh động nữa.
Sau đó quá trình sinh nở tuy vẫn khó khăn, nhưng cuối cùng cũng về đúng quỹ đạo.
Không qua bao lâu, trong gian đặc quánh , một tiếng trẻ con vang lên, xé toang bầu khí căng thẳng.
“Chúc mừng nương nương, là một tiểu công chúa!”
Theo quy củ, đứa nhỏ mãn tháng mới đặt tên.
Chu Hành :
“Đã là trưởng nữ của trẫm, tên định sớm.”
Vì thế con bé đặt tên là Lệnh Nghi,
Chu Lệnh Nghi.
Quý phi là cuối cùng đến thăm công chúa Lệnh Nghi.
Nàng xuống, liếc Thanh Trúc đang bên cạnh , trong mắt thoáng hiện ý tán thưởng:
“Tiểu nha đầu bên cạnh ngươi thật sắc sảo, giống y tính ngươi thuở . Bảo ngươi vội cho nữ quyến nhà đẻ cung.”
Ta khẽ , chân thành :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/neu-nam-ay-ta-khong-vao-cung/chuong-6.html.]
“Nàng cũng là nhà mà. Theo tiến kinh, tính là nhà?”
Thanh Trúc mắt đỏ, nhưng vẫn mím môi vững.
Quý phi lúc mới việc chính.
Hai bà đỡ loạn trong phòng sinh bắt giữ, mấy ngày tới sẽ xử lý rõ ràng.
“Chỉ là chuyện vẫn kịp tâu lên mặt hoàng thượng. Vừa ngang, thấy đang ban thưởng, tiện quấy rầy.”
Ta cúi đầu nghĩ một lúc:
“Nếu nương nương tay thu xếp, chờ chuyện sáng tỏ hãy tấu trình cũng muộn.”
Quý phi kinh ngạc :
“Giờ nhẫn ? Ta còn tưởng ngươi sẽ lập tức chạy đến đòi công đạo chứ.”
Ta hạ mắt, khẽ vuốt lớp tóc tơ mềm mại đầu con:
“Ta cũng . Chỉ là bây giờ thật sự… chẳng còn chút sức lực nào.”
Huống hồ Lệnh Nghi sinh non, thể yếu ớt, càng phân tâm .
May mà con bé là công chúa, nên khác sẽ dễ để ý.
Mọi ánh trong cung đều đổ về Triệu Uyển.
Bụng nàng cũng dần lớn.
Lại thêm việc nhà họ Triệu rửa oan, thế lực nàng lúc đang như mặt trời ban trưa.
Khi Lệnh Nghi sáu tháng tuổi, thể khá hơn, còn sợ gió như , mới bồng con bé dạo men theo hồ đến đình.
Vừa đến rặng liễu trĩu cành thì gặp ngay Triệu Uyển.
“Tỷ tỷ cũng đưa công chúa hóng gió ? Để xem nào.”
Nàng đưa tay chạm má Lệnh Nghi.
Trong lòng đang ôm con, đột nhiên cảm giác con bé giật mạnh, gương mặt đỏ bừng lên, thở gấp gáp.
Ta theo bản năng khẽ ôm chặt , lùi nửa bước.
Tay Triệu Uyển cứng giữa trung, nụ đông :
“Ý của tỷ tỷ là gì ? Lẽ nào nghi sẽ hại công chúa?”
dáng vẻ của Lệnh Nghi giống một đứa trẻ chỉ vì lạ dọa.
Một luồng hoảng hốt lạnh buốt bốc lên trong tim .
“Truyền thái y.”
Triệu Uyển liên tục lùi , giọng mang theo sự giận dữ xen sợ hãi:
“Ngươi… ngươi dám dùng thủ đoạn để vu hãm !”
Lời còn dứt, nàng bậc đá vấp , cả ngã sấp xuống, lập tức ôm bụng mà kêu đau.
…
Khi tin tức truyền đến tai Chu Hành, liền vội vã chạy đến.
Thái y chẩn mạch cho Lệnh Nghi xong, tâu rằng con bé thể chạm phấn liễu, chuyện chỉ là phản ứng khi dị ứng.
Chu Hành cau mày, ánh mắt đảo qua từng trong điện, cuối cùng dừng Quý phi:
“Nàng lúc đó cũng ở đó? Tình hình rốt cuộc thế nào?”
Quý phi khẽ cúi mắt:
“Khi thần đến, chỉ thấy Thần Thục phi ôm công chúa đang khó chịu, còn Ý phi thì ngã đất. Những việc xảy đó… thần tận mắt .”