NẾU NĂM ẤY TA KHÔNG VÀO CUNG - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-11-13 08:43:53
Lượt xem: 402

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Chương 3

 

“Sao tới đây?”

 

hỏi thế, nhưng khó giấu tia vui mừng trong giọng.

 

“Hửm, nàng buồn bực, tới bồi nàng một lúc.”

 

“Thế còn quy củ Hoàng hậu lập thì ?”

 

Hắn chẳng buồn để tâm:

 

“Quy củ là c.h.ế.t, mới sống. Ta mà mấy thứ đó bó buộc ?”

 

hiểu rõ, dù mạnh miệng , quanh vẫn ánh mắt dõi theo, thật sự tự do?

 

Vì thế ôm chốc lát, vội đẩy ngoài.

 

Khi đó chẳng thấy ấm ức gì cả.

 

Ta chỉ nghĩ: đợi , đợi đến ngày thể tự chủ chuyện, khi sẽ chẳng ai thể nhốt nữa.

 

Cho nên dẫu ngoài mưa gió vần vũ, trong lòng khi vẫn bình yên đến lạ.

 

“Nương nương.”

 

Thanh Trúc bước đến, nhẹ gọi trở về hiện tại.

 

“Người ăn hạt đào ?”

 

Ta qua, lắc đầu:

 

“Không ăn.”

 

Đột nhiên chẳng còn khẩu vị nữa.

 

Thanh Trúc ngẩn , như nhận thực sự thương tâm.

 

Ngày hết hạn cấm cung, dậy sớm.

 

Ánh mắt đầu tiên rơi bình hoa bên cửa sổ, lúc chỉ còn những cành khô đen gãy, từ lâu mất sắc.

 

“Đi thôi. Ra ngoài tìm chút gì màu sắc để .”

 

Thanh Trúc đáp ngay:

 

“Phải đó, trong điện cành khô lá úa, lâu cũng đau mắt.”

 

Vốn một nàng theo .

 

Ai ngờ mấy tiểu thái giám trong điện tưởng ngoài thị uy, thi đòi theo, như thế mới giữ thể diện.

 

Ai mà Tử Hoa điện ngày khoa trương thế nào.

 

Những ngày chúng cũng ấm ức chẳng kém .

 

Chỉ là một đoạn, phát hiện càng lúc càng xa đường chính, dần chuyển sang nơi yên tĩnh, bọn chúng mới bắt đầu đần mặt .

 

Lúc mới hiểu: thật sự xem hoa.

 

hoang mang, nhưng cũng lanh lợi chia việc: kẻ tìm lọ cắm, kẻ bưng ghế, kẻ hứng giọt sương.

 

Ta lên ghế, thảnh thơi phe phẩy quạt, bọn họ hứng sương.

 

“Được da!”

 

“Nương nương xem tên , hai tay vụng về, hứng mà để đổ quá nửa.”

 

Nhìn cảnh bọn họ luýnh quýnh, bật khẽ.

 

tiếng kịp tan, mấy tiểu thái giám ríu rít bên cạnh đột nhiên im bặt như bóp cổ, tất cả đồng loạt quỳ sụp xuống.

 

Ta đầu .

 

Chu Hành và Triệu Uyển đang bước chậm gần, hẳn là đúng lúc ngang qua đây.

 

“Vui vẻ nhỉ.”

 

Chu Hành mở miệng, ánh mắt dừng , tỉ mỉ.

 

Khóe môi như ý :

 

“Là chuyện gì… mà khiến nàng vui đến ?”

 

Giờ mới sáng sớm, mà và Triệu Uyển cùng xuất hiện như thế, tám phần là từ chỗ nàng cùng .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/neu-nam-ay-ta-khong-vao-cung/chuong-3.html.]

Một chút ấm áp nhen lên bởi sương sớm và tiếng , lập tức tắt ngấm.

 

Ta thu mắt , nhẹ rủ mi:

 

“Không gì, chỉ là mấy chuyện vụn vặt thôi.”

 

Triệu Uyển dịu dàng:

 

“Thuần phi tỷ tỷ là giấu phần sương sớm hứng ?”

 

“Đâu . Nếu Ý phi cũng thích, bảo hứng phần mới gửi sang.”

 

Ta đáp đúng mực, về Chu Hành, thản nhiên hành lễ:

 

“Không dám quấy rầy nhã hứng của Hoàng thượng và Ý phi. Thần xin cáo lui.”

 

Nói , dẫn rời .

 

Đám thái giám ban nãy còn ồn ào, giờ theo lặng như tờ.

 

Khi rẽ sang góc hành lang, liếc bằng khóe mắt thấy Chu Hành vẫn tại chỗ, về phía .

 

 

Đến buổi trưa, Chu Hành quả nhiên tới.

 

Vừa bước , như thể chỉ là chuyện thường ngày:

 

“Đã lâu uống pha bằng sương sớm.”

 

Chỉ một câu như , đám cung nhân lập tức nhộn nhịp cả lên, chân ai nấy như mọc gió, sợ chậm một khắc thì hoàng thượng đổi ý.

 

Ta bọn họ hăng hái như thế, cũng ngăn .

 

Uống xong, Chu Hành thực sự ở .

 

Từ buổi trưa đ.á.n.h cờ, đến chiều cùng ăn bữa tối, mãi đến đêm ngủ luôn ở Tử Hoa điện.

 

Sáng hôm , long giá rời .

 

Thanh Trúc mới cẩn thận bước lên:

 

“Hoàng thượng … buổi trưa sẽ đến.”

 

Ta mấy chậu hoa mới hành lang, nở rộ rực rỡ, chậm rãi gật đầu.

 

Mấy ngày , Chu Hành đều ban thưởng ít.

 

Khi thấy mấy tấm vân cẩm màu sắc thanh nhã trong đồ đó, liền nhớ đến Đức phi.

 

Nàng vốn thích gam màu , bèn bảo trong cung mang qua cho nàng.

 

Việc nhỏ như , bọn tiểu thái giám đều vui vẻ nhận, vì đưa tới nơi chắc chắn sẽ thưởng chút gì.

 

Dù Chu Hành ít khi đến cung nàng, nhưng phận của Đức phi chẳng tầm thường.

 

Là cháu gái ruột của Thái hậu, nhập cung phong nhất phẩm phi vị, mặt hoàng hậu cầm Phượng ấn quản lý lục cung.

 

Tính nàng ôn tĩnh lạnh nhạt, từ đến nay hề tranh đoạt với ai.

 

Vân cẩm chuyển hai ngày thì quản sự cô cô trong cung nàng tới truyền lời, Đức phi mới loại ngon, mời sang thưởng thức.

 

Khi rót, làn khói ấm nhè nhẹ khiến vẻ lạnh nhạt giữa hàng mày nàng cũng trở nên mơ hồ.

 

Nàng khẽ:

 

“Có lúc nghĩ , thật chút… hâm mộ ngươi.”

 

Ta ngẩng mắt, đợi nàng tiếp.

 

“Hâm mộ ngươi và hoàng thượng, tình cảm từ thuở Đông Cung, cùng trải qua bao năm tháng.”

 

Nàng nhẹ thở dài.

 

“Không giống … chỉ nhờ phúc của cô mẫu. Những thứ khác, vốn chẳng dám cầu.”

 

Ta đáp, cân nhắc từng chữ:

 

“Duyên mỏng dày, ở sớm muộn.”

 

Nàng tỏ thái độ, chỉ là trong mắt thoáng hiện chút d.a.o động.

 

“Hoàng thượng vốn trọng tình cũ, cũng thương từng theo . Ngươi và Ý phi đều như . Nàng cho cùng, cũng thật đáng thương. Nếu năm nhà họ Triệu giáng tội, thì vị trí Thái tử phi hẳn chính là của nàng , cũng cần từ phận cung nữ mà bò lên.”

 

“Thái tử phi?”

 

 

Loading...