7.
Khương Bảo Nhi sốt ruột, dùng sức đẩy Dung Thích , che   : "Đồ lưu manh từ  đến! Ai là A tỷ của ngươi?"
Trong phủ  ai   phận của Dung Thích, ngoại trừ Khương Tạ Xuyên và .
Mấy ngày nay, Khương Bảo Nhi  Dung Thích thế nào cũng thấy   mắt. Nàng  chống nạnh, đánh giá Dung Thích từ  xuống  một lượt, hừ một tiếng bằng mũi: "Ngươi chính là tên nam nhân ở Túc Châu mà tỷ Phùng ?"
Trần Kính  một bên run rẩy, mồ hôi  lau ba .
"Không ."
"Phải."
Ta và Dung Thích đồng thời mở miệng,  khí tức khắc trở nên lúng túng. Khương Bảo Nhi thông minh nhường nào, chỉ trong chớp mắt  hiểu    thích Dung Thích. Nàng  càng thêm đắc ý: "Ta thấy ngươi cũng chẳng  , ngoại hình tạm , ngươi  nhiều tiền ?"
Dung Thích suy nghĩ một chút, gật đầu: "Cũng khá nhiều."
"Vậy thì cũng  nhiều bằng cha , cha   chỉ  một căn nhà , chúng  ở  quê còn  vài trang viên đấy!"
Lần   lau mồ hôi  là Khương Tạ Xuyên,  vội vàng kéo Khương Bảo Nhi : "Không   bừa! Lưu ma ma mau đưa đứa nữ nhi ngỗ nghịch   quỳ!"
"Ta  ! Cha! Con  khó khăn lắm mới thuyết phục  Phùng tỷ tỷ suy nghĩ đến việc  vợ cha! Tên lưu manh thối  từ   ?"
Khương Tạ Xuyên  thể  vững, vội vàng quỳ xuống nhận tội: "Bùi công tử xin tha tội, nữ nhi của  tuổi còn nhỏ, cầu xin công tử đừng chấp nhặt với con bé!"
Ta che chắn cho Khương Bảo Nhi ở phía : "Dung...   gì thì  với , đừng  khó bọn họ."
Ta sợ Bảo Nhi    lời gì đó khiến Dung Thích nổi giận, liền cùng    trong phòng  chuyện.
"A tỷ,  theo  về ." Dung Thích sốt ruột kéo tay , "Là   đúng,  nên nghi ngờ thử lòng tỷ,   tỷ oán hận ,   tỷ giận   …?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/neu-gap-ngay-xuan-nang-dep/chuong-7.html.]
Ta lắc đầu, cảm thấy buồn : "Bệ hạ  gì đến việc thử lòng, nô tỳ trung thành hầu hạ chủ nhân hai mươi năm, trong lòng cảm kích chủ nhân khoan dung đối đãi,  từng  một khắc nào sinh lòng oán hận."
"A tỷ đừng  những lời xa lạ như , ngày đó, ngày đó  chỉ là hồ đồ, cho rằng trong lòng tỷ  toan tính riêng, đối  với  chỉ là    một tiền đồ..."
"Bệ hạ  hồ đồ . Tỷ  của  chỉ  hai vị, hiện đều đang ở phủ Công chúa, mặc dù nô tỳ   còn  việc trong cung, Bệ hạ vẫn cứ gọi nô tỳ một tiếng ‘cô cô’ ."
"A tỷ!" Dung Thích níu chặt lấy tay áo ,  chịu buông, "Xin tỷ... A tỷ...  cầu xin tỷ... đừng  chuyện với  như ... Là  hồ đồ, là   quen với những sự giả dối,   phân biệt ...   phân biệt  nên mới  thử tỷ..."
Mắt  đỏ hoe,  dường như  thấy đứa trẻ ở Thương Lộ cung hai mươi năm . Hắn tuyệt vọng gào  trong mưa bão,  hiểu vì  những  bên cạnh luôn bỏ rơi .
"Ta   Từ gia  chỉ đặt cược  một  , thậm chí Từ Uyển Trinh những năm   thành  cũng chỉ là một ván cược của họ... Những ngày qua  đối xử lạnh nhạt với Từ Uyển Trinh, Từ gia  hề tức giận, họ còn  nhiều nữ nhi đang chờ gả, đều  thể đưa  cung..."
Dung Thích thật sự hồ đồ . Câu chuyện của  và Từ Uyển Trinh,  cần  giải thích gì với . Ta chỉ là một nô tỳ,   dám hỏi han những bất hòa giữa Đế vương và Hoàng hậu?
"Bệ hạ  đùa ."
Cá Chép Bay Trên Trời Cao
"A tỷ! Tỷ hãy nể mặt mẫu phi của , đáp ứng  một tiếng, đừng bỏ rơi    ?"
Hắn nhắc đến Nhu Quý phi, khiến  sững sờ.
Nhìn  mắt đỏ ngầu, hoảng sợ kéo tay áo , sợ  sẽ  bỏ  mà . Ta thở dài thật sâu: "Dung Thích, ngày đó  dạy ngươi  cần biện bạch  mặt Tiên hoàng,   hề  đầy rẫy tâm cơ và toan tính."
"Bởi vì năm mười ba tuổi, cha  bán  cho bọn buôn , khi phụ  ôm   lòng đầy bịn rịn,   thật  ông vẫn còn chút tiền, chỉ là   giữ   thôi. Mẫu    nhiều  rằng    yêu ,  họ  hề   , còn bảo  đừng hận họ."
"Ngươi xem, họ  như thế, nhưng   như thế. Họ  thật thảm thiết, cứ như là   bỏ rơi họ ."
"Sau   mới hiểu, họ  cất giấu trái tim  ,  chia cho  chút nào. Những lời yêu thương  đều là họ  cho chính họ , để tự lừa dối , để lương tâm  thanh thản."
"Những  như họ bạc tình, nhưng    khác chân thành, còn   khác  khi  tổn thương vẫn  oán  hận. Ngươi chỉ  thể dùng sự giả dối, để lừa sự giả dối của họ."
"Dung Thích,  chỉ là hiểu  đạo lý  sớm hơn ngươi một chút, nhưng  thà rằng  mãi mãi  hiểu  đạo lý ."