"Quý phi nương nương ở đây  vui vẻ, Điện hạ hãy để nàng  ."
Dung Thích ngây  buông tay,  thấy , như bắt  cọng rơm cứu mạng: "Xuân Nhi tỷ tỷ, ngươi đưa   gặp Phụ hoàng! Ta  hỏi Phụ hoàng, mẫu phi    chịu nhiều uất ức lắm! Nhất định là  nhiều hiểu lầm!"
Vết thương ở chân do ngã khi biện giải cho   đường dài vẫn  lành hẳn,  kéo Dung Thích : "Điện hạ, hiểu lầm và uất ức đều  quan trọng."
Dung Thích    hiểu đạo lý ? Hắn chỉ hận     gì.
Đêm đó là tiết Kinh Trập, kinh thành sấm chớp mưa bão ầm ầm. Thương Lộ Cung như con thuyền đơn độc trôi giữa bão tố, con thú nhỏ mất  trốn trong lòng , gào   lâu,  lâu. Lâu đến nỗi nước mắt  ướt vạt áo , thấm vị muối  cả tim .
Dung Thích sợ bóng tối cũng sợ sấm,  níu chặt vạt áo , trong giấc mơ vẫn  quên hết   đến  khác bắt  hứa với . Xuân Nhi tỷ tỷ, mãi mãi sẽ  rời xa Dung Thích.
Bệ hạ  gặp , Dung Thích  sợ  giận,   Phụ hoàng  xử trí   .
Cá Chép Bay Trên Trời Cao
Ta giúp  chải chuốt qua loa, chỉnh  y phục. "Lúc Nhu Quý phi băng hà,    gì ?"
Dung Thích , mẫu phi mấy ngày  còn mắng Phụ hoàng bạc tình! Bị các phi tần tính kế!
Ta vén những sợi tóc mái lòa xòa  trán ,  thấy  bậu cửa sổ  cây đàn "Tiêu Vĩ" mà Nhu Quý phi thường gảy khi hầu hạ Vua: "Điện hạ hãy nhớ, Quý phi nương nương  khi giá băng,  vuốt ve cây đàn đó mà rơi lệ,   một lời nào."
Dung Thích nửa hiểu nửa  gật đầu. Hắn   , nhưng cũng  thông minh. Khi  Phụ hoàng  đày  đến Ung Châu cách xa ngàn dặm, Dung Thích  hiểu  vẻ mặt bàng hoàng của Phụ hoàng khi  thấy tiếng đàn "Tiêu Vĩ",   cầu xin,  oán trách. Hắn chỉ ngẩng đầu lên, mắt đỏ hoe: "Ung Châu xa lắm , Thích Nhi còn  thể gặp Phụ hoàng ?"
Ta nghĩ từ lúc đó, Dung Thích      con đường nào.
Ngày Nhu Quý phi mãn tang bảy tuần, Thuần quý nhân  phong  Thuần phi, Dung Thích  giao cho nàng  nuôi dưỡng. Thuần phi  thích Dung Thích, lén lút luôn bạc đãi . Cơm là cơm thiu, y phục thì mỏng manh.
  sẽ dành dụm thức ăn của  cho . Trong cung phát quần áo mùa Đông chống lạnh,  tháo bông gòn bên trong , cũng miễn cưỡng đủ cho hai   c.h.ế.t cóng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/neu-gap-ngay-xuan-nang-dep/chuong-4.html.]
Để sống sót, Dung Thích buộc  lấy lòng Thuần phi,   Thuần phi bệnh, Thái y   dùng sương đêm  thuốc. Vào tiết cuối Thu,   thể nhẫn nhục chịu khổ, quỳ một đêm  đài quan sát  để cầu một đĩa sương đêm cho Thuần phi.
Là , với đôi tay run rẩy, thức trắng đêm cùng .
Ngay cả Hà cô cô,  đối xử   với ,  khi rời cung cũng thở dài khuyên : "Xuân Nhi, nô tài thông minh đều  chọn một chủ tử . Ân tình của ngươi  trả xong , cũng nên lo liệu cho bản  . Sau  về Túc Châu, tìm một nhà  mà kết hôn, sống cuộc đời an , đừng  mơ tưởng hão huyền nữa."
Hà cô cô  ,   từng  ý định đó.
Khi mới  cung,   dành dụm mấy chục năm tiền công, đợi  ân chuẩn  khỏi cung, như Hà cô cô, mua một ngôi nhà nhỏ, sắm một chiếc giường gỗ mun,  mua một cái bàn nhỏ  đủ bày một món mặn một món canh,  sẽ  cần ngủ  giường ván mà chân  duỗi thẳng , cũng   bưng bát cơm  ăn  bậc thang nữa. Ta cũng  từng mơ tưởng điều gì hão huyền.
Chỉ là đêm đó Dung Thích  quá thương tâm, khiến   thấy chính  năm mười ba tuổi  cha  bỏ rơi, đứa trẻ  lạnh đến mức mang bệnh tật ở chân. Khi đó  cũng   dữ dội như , nhưng   đường qua ,  một ai đưa tay , lau nước mắt cho .
 tiết kiệm tiền thật khó,  giặt nhiều quần áo hơn  khác,  thêm việc may vá.  chỉ một trận ốm nặng của Dung Thích  tiêu tốn bằng cả chiếc giường gỗ mun của . Ta giấu Dung Thích  một cuốn sổ nhỏ, những khoản ban thưởng, tiền công ghi chép , đến khi rơi  hai chữ "Dung Thích", thì  trắng tay hết năm  qua năm khác.
Dung Thích thấy cuốn sổ,  nũng co   gần : "Mẫu hậu đang lo liệu việc chọn phi tử cho các hoàng  , nhưng  nợ A tỷ nhiều tiền như , chỉ  thể bán  cho A tỷ để trả nợ thôi."
"Điện hạ  ưng ý cô nương nào ?"
"Các nàng   coi trọng ,  cũng  coi trọng các nàng , Dung Thích mãi mãi chỉ thích A tỷ thôi."
Câu "thích" đó,  lòng  vô cớ run lên. Chỗ   ,  luôn gọi  là A tỷ. Hắn  mười bảy tuổi, ở cái tuổi , lời  "thích"  thật vô ,  giống lời tình tứ,  giống lời đùa giỡn. Vậy nên  thể là thật, cũng  thể là .
5.
Bệnh của Khương Bảo Nhi  giả vờ  bảy ngày. Cuối cùng,  sự quát mắng của phụ , Khương Bảo Nhi miễn cưỡng  xuống bên cửa sổ.
“Ta sớm     ,   những   đuổi  khỏi cung đều là nô tài  Bệ hạ chán ghét, Phùng Xuân Nhi chắc chắn cũng là  đuổi ! Bằng   nàng   chột , bắt phụ  đừng  với  khác về nàng ?”