Nấu Ăn Ở Thập Niên 80 - 23
Cập nhật lúc: 2024-07-30 11:09:32
Lượt xem: 711
Cháo và bánh bao đều giữ được rất lâu mà không bị hư, cô muốn tiết kiệm đồ ăn nên không có ý định cho bọn họ thêm.
Đang miên man suy nghĩ, ai ngờ vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, Hoa Quốc Khánh và Trương Tuệ đã trở về. Ba người đồng loạt nhìn qua, thấy cả hai vợ chồng người dơ hầy, tay còn chưa có rửa, lúc này đang dính đầy bùn đất, nhìn qua có phần nhếch nhác tội nghiệp.
Hoa Quốc Khánh thấy hai cháu trai của mình nghỉ hè về nhà thì mừng như trúng số, ông vội chùi bùn đất rồi lấy bàn tay sạch vỗ nhẹ lên bả vai của hai người kia. Vẻ trìu mến hiện đầy trên mặt, tình cảm có khi còn tốt hơn so với đứa con ruột của mình.
Hoa Dạng nhìn ở trong mắt, thâm hừ lạnh một tiếng, cảm thấy không vui vì mình bị xem nhẹ.
Đừng nhìn Hoa Chí Hồng trầm mặc yên tĩnh mà lầm to, thật ra cậu ta là người rất biết ý và mẫn cảm, vừa thấy vẻ mất mát trên mặt Hoa Dạng, cậu liền kéo em trai đứng sang một bên rồi nói: "Chú thím ba, hai người nhanh rửa tay ăn cơm đi, tay nghề của Tiểu Dạng thật sự rất tốt, ban nãy bọn cháu đã nếm thử rồi, đặc biệt ngon luôn!"
Đầu óc của Hoa Quốc Khánh tương đối chậm hiểu, ông không hề phát hiện hành vi của mình có gì khiến con gái không vừa ý, vì vậy liền đáp: "Các cháu ăn rồi à? Không được, ăn rồi thì giờ cũng ngồi xuống ăn tiếp với chú cho vui..."
Một đạo thanh âm lạnh lùng vang lên cắt đứt lời của Hoa Quốc Khánh: "Thật ngại quá, nhưng mà không có nhiều."
"Hả, sao lại không, cha thấy cũng nhiều mà, chừng này chắc tầm hai chục cái nhỉ?" Hoa Quốc Khánh vừa nói vừa chỉ tay vào bánh bao ở trong nồi hấp, cảm thấy chừng này dư sức cho mấy miệng ăn. Bản tính của ông vốn thành thật, cộng thêm việc có tư tưởng cố chấp với mấy cháu trai, cho nên ông thà tự mình đói bụng chứ không để cháu trai phải thất vọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nau-an-o-thap-nien-80/23.html.]
Hoa Dạng thấy cái tính thích lo bao đồng của Hoa Quốc Khánh cực kì phiền, cô muốn thay đổi quan niệm của ông, đồng thời lập ra quy củ cho mấy người này noi theo, không thể để cho bọn họ được đẳng chân lấn lên đằng đầu được, nhà của cô cũng không phải cái trại từ thiện, ai thích gì thì đến lấy.
Hoa Dạng cảm thấy, nếu cha cô cứ giữ khư khư cái tính này, vậy ngày tháng sau này sẽ rắc rối to, cô có kiếm về được nhiều tiên thì ông cũng sẽ vung tay đem đi cho hết. Không được, phải nghĩ ra kế sách khác để đối phó!
"Ở đây có tổng cộng hai mươi cái bánh bao, cha và mẹ mỗi người tám cái, con bốn cái, không còn dư cái nào để cho hai bọn họ cả. Đương nhiên nếu cha thích thì có thể ăn ít lại rồi lấy phân của mình chia cho hai người kia. Nhưng nếu buổi tối cha mà đói thì con sẽ mặc kệ, chính cha tự suy nghĩ đi."
Hoa Dạng nói chuyện đầy cứng rắn, đồ gì thuộc sở hữu của cô người khác đừng hòng mơ tưởng, trừ khi cô tự vui vẻ cho thì được.
Cô cũng không dư hơi để đi quản người không có đầu óc, nói hết nước hết cái mà ông ấy vẫn mù quáng thì cũng đành chịu thôi.
Nói xong lại chạy qua bếp lấy ra mười cái bánh bao, lại đưa cho Trương Tuệ, ý bảo bà mau ăn nhanh lên không là hết phần. Ban nãy cô đã ăn một cái bánh bao và một chén cháo, cho nên bây giờ cũng không cảm thấy đói bụng cho lắm.
Còn phần bánh bao của Hoa Quốc Khánh, Hoa Dạng cũng mặc kệ ông muốn chia sao thì chia, ông thích tự mình chịu đói cũng được, không thành vấn đề, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc người nhà phải đi theo ông phụng hiến.
Hoa Quốc Khánh thấy thái độ lồi lõm của Hoa Dạng thì không hài lòng, vội lên tiếng răn dạy:"Con cái đứa nhỏ này sao lại nhỏ mọn như vậy? Đều là người một nhà với nhau cả, bọn họ là anh họ của con, sau này sẽ là chỗ dựa để che mưa chắn gió cho cả nhà ta. Tương lai con phải gả chồng, nếu nó có dám ăn h.i.ế.p con thì anh họ của con cũng sẽ ra mặt thay con lấy lại công bằng. Bây giờ con chỉ vì mấy cái bánh bao mà nói nặng nói nhẹ rồi tính toán chỉ li, thật chẳng ra làm sao cả." Người ở thôn quê phần lớn đều mang cái tư tưởng này để sống, tuy là chả có mấy ai làm được như vậy, bởi vì nói dễ khó làm. Nhưng cô có thể đảm bảo, riêng khoản giữ vững tư tưởng thì chả có ai qua được ông. Hoa Quốc Khánh mà là số hai thì không ai số một!