Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nấu Ăn Ở Thập Niên 80 - 164

Cập nhật lúc: 2024-07-31 09:44:23
Lượt xem: 947

Phương Lệ chu chu cái miệng nhỏ, dáng vẻ cực kì không vui: "Học trưởng, anh sẽ không thấy cô ta lớn lên xinh đẹp nên liên châm chước đấy chứ, như vậy công không bằng tí nào?"

Sắc mặt của học trưởng có chút khó coi, sao có thể nói như vậy trước mặt mọi người? Chưa kể lời này hoàn toàn không có căn cứ, tính tình của người này hình như có vấn đề thì phải?

Trương Tiểu Ngọc cũng cạn lời, bị bệnh thì cần phải chữa. Tâm lý của Phương Lệ này khẳng định có vấn đề.

Hoa Dạng biết xinh đẹp là một tấm giấy thông hành, nhìn Phương Lệ là đủ hiểu. Nhưng cô có thực lực, cũng chưa bao giờ sử dụng gương mặt xinh đẹp của mình để làm bảng hiệu.

"Phương Lệ, lời này của cô không chỉ bôi nhọ thanh danh của học trưởng, cũng vũ nhục chỉ số thông minh của tôi, rất nhiều người lớn lên vừa xinh đẹp lại có tài hoa, nhanh xin lỗi đi."

Phương Lệ vẻ mặt khó hiểu: "Cô cần gì nóng nảy như vật, không phải là chột dạ đi? Tôi chỉ là khen cô xinh đẹp thôi mà..."

Cô ta che miệng cười trộm, bộ dạng giống như bắt được nhược điểm của người khác.

Một thanh âm vang lên: "Đem đề thi thử đến đây cho tôi xem một chút."

Mọi người đều ngây ngẩn cả người, là phó viện trưởng học viện kinh tế, học trưởng chạy nhanh đến dùng hai tay đưa lên.

Phó viện trưởng ánh mắt kinh hỉ, lấp lóe liên tục, cứ như thấy một nhân tài hiếm có. Ông nghiêm túc đánh giá cô gái nhỏ trước mắt: "Em tên là gì?"

"Hoa Dạng ạ." Cô cũng không câu nệ, thoải mái hào phóng báo tên của mình.

Phó viện trưởng không khỏi cảm khái, cô gái trước mắt lớn lên xinh đẹp lại có tài, trách không được bị người ghen ghét: "Nhà em có xí nghiệp?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nau-an-o-thap-nien-80/164.html.]

Người khác có lẽ nhìn không ra, nhưng ông liếc mắt một cái liền nhìn ra, trong bài thi lần này cô viết toàn những kinh nghiêm thực tế.

Mọi người ngơ ngẩn nhìn Hoa Dạng, không phải chứ? Lớn lên xinh đẹp như vậy đã quá đáng rồi, khi thi đại học còn đứng đầu học viện, nếu trong nhà còn có tiền, thì người khác làm như thế nào sống tiếp a?

Hoa Dạng biết không thể gạt được ánh mắt của phó viện trưởng, cô lễ phép đáp: "Không có ạ, nhà em chỉ có mấy cửa hàng buôn bán nhỏ thôi."

Từ trước đến nay cô đều rất khiêm tốn, không hề nói về chuyện trong nhà với người khác, nên các bạn học chỉ biết gia cảnh nhà cô không kém, quần áo, mỹ phẩm trang điểm đều là hàng chất lượng.

Phó viện trưởng có chút ngoài ý muốn, chỉ là cửa hàng buôn bán nhỏ? Nhưng nhìn những logic cô viết trong bài thi hẳn là không chỉ có như thế, tuy nhiên cô đã không muốn nói thì ông cũng sẽ không hỏi kĩ: " Tiêu chí chọn mặt bằng kinh doanh của gia đình em như thế nào?"

Mỗi cửa hàng của gia đình đều là do Hoa Dạng tự mình chọn lựa, cho nên cô rất am hiểu, lập tức đáp: "Nhà em mở quán ăn bán món kho nấu sẵn, em chọn mặt bằng là những địa điểm như chợ, bởi vì chỗ đó đông người náo nhiệt, mỗi ngày mọi người ra chợ mua đồ ăn tất nhiên đều sẽ đi qua, mục tiêu của em chính là những người khách hàng này. Theo em quan sát, hai phần ba số người sẽ nhịn không được đứng ở ngoài cửa hàng xem một chút, trong số hai phần ba người này, sẽ có một nửa vào tiệm quan sát vài giây, vậy làm sao nắm lấy cơ hội đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm, đây là vấn đề của chủ quán." Cô dõng dạc nói, vừa tự tin, lại hào phóng.

Phó viện trưởng nhìn cô nhiều hơn vài lần, cảm thấy cô bé này vừa giỏi về quan sát, vừa giỏi về phương diện tận dụng cơ hội.'Việc buôn bán của gia đình em thế nào?"

Hoa Dạng nghĩ nghĩ: "Gia đình em nỗ lực đem món kho đặc sắc nhất của cửa hàng phát triển thành món ăn thương hiệu, cũng đã thành công trong việc khiến những người xung quanh đó công nhận thương hiệu của món kho nhà em. Nếu như có nhu cầu, trước tiên họ sẽ nghĩ đến cửa hàng nhà em, ở tỉnh thành gia đình em cũng mở một cửa hàng kinh doanh trực tiếp, cũng mở rộng cùng mười mấy cửa hàng nhỏ hơn gia nhập vào thương hiệu nhà em, làm thành chuỗi cửa hàng, đây là lực lượng chính để phát triển thương hiệu."

Cô dùng từ ngữ hấp dẫn, kiến thức lại mới mẻ, phó viện trưởng lập tức bị hấp dẫn, đôi mắt ông sáng lên: "Cửa hàng kinh doanh trực tiếp? Chuỗi cửa hàng? Em có thể cẩn thận nói với tôi như thế nào để làm được như vậy?"

Nói xong ông lại nhìn hiện trường đang có đầy học sinh tò mò vây quanh, lập tức sửa lại lời ban nãy: "Được rồi, em viết một bản kế hoạ cụ thể cho tôi rồi nộp lại sau đi."

"Vâng.

Phó viện trưởng cảm thấy vô cùng hứng thú với tình huống kinh doanh của gia đình Hoa Dạng, ở cô có rất nhiều quan điểm mới lạ, đôi mắt cô trong trẻo, thái độ không kiêu ngạo, không siểm nịnh. Ông không khỏi nghĩ chắc chắn nhà của Hoa Dạng đã tỉ mỉ bôi dưỡng cô để trở thành một người thừa kế xuất sắc: "Nhà em còn kinh doanh những cửa hàng nào không?”

Hoa Dạng nhẹ nhàng bâng quơ liệt kê: "Có tiệm ăn vặt, cũng có siêu thị nhỏ, gia đình em luôn dựa theo phương hướng chế tạo thương hiệu, sau khi trải qua thị trường kiểm nghiệm thì em cảm thấy hướng đi này của gia đình em là đúng đắn.

Loading...