Nấu Ăn Ở Thập Niên 80 - 15
Cập nhật lúc: 2024-07-30 11:05:53
Lượt xem: 1,007
Hoa Dạng khẽ thở dài rồi lấy tay day day huyệt thái dương, Hoa Vũ này nếu đã trọng sinh thì sao không sống cho tử tế rồi làm lại cuộc đời đi. Cứ cố tình dây dưa khúc mắc rồi đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán.
Xem ra cho dù có trọng sinh thì chỉ số IQ cũng hoàn toàn không thay đổi, cứ nhìn Hoa Vũ bây giờ là biết ngay, bởi vậy người ta mới có câu giang sơn dễ đổi bản tính khó dời mài
Thôi kệ, không nghĩ nữa, đến đâu tính đến đó vậy. Bây giờ Hoa Dạng cảm thấy muốn ăn món mì lạnh, sợi mì dai giòn lạnh lạnh, hoà quyện với nước sốt bơ lạc, bên ngoài được bao bọc bởi dấm, thêm chút rau dưa ăn kèm, nghĩ đến là thèm chảy nước miếng.
Trong nhà đã có sẵn mì sợi, cô đem mì rửa sạch, sau đó trụng sơ qua nước sôi, chờ cho mì hơi chín lại vớt lên, dùng nước lạnh để ngâm, lát sau lại trộn vào chút dầu mè.
Đáng lẽ phải xài quạt điện thổi lạnh là tốt nhất, sợi mì sẽ càng thêm dẻo dai. Nhưng trong nhà quá nghèo, lấy đâu ra quạt điện, thế nên cô đành phải bỏ qua bước này.
Hoa Dạng quay sang chuẩn bị nước chấm, bỏ vào chút nước tương, dấm, tỏi đã giã nhuyễn, thêm chút ớt tươi, tất cả đem trộn đều lên, cô nếm thử thấy vị chua chua cay cay rất vừa miệng, liền cười hài lòng.
Cà rốt cùng dưa leo thái nhỏ thành hình vuông, kích cỡ bằng đầu ngón tay út, bỏ thêm chút đậu phộng, trộn đều với mì sợi, lại đổ chén nước chấm ban nãy vào. Quấy liên tục cho gia vị ngấm vào từng sợi mì, kết quả một chén mì lạnh thơm ngào ngạt cứ vậy mà ra đời.
Hoa Dạng nhẹ nhàng thở dài một hơi, đáng tiếc ở đây không có bơ lạc, cá nhân cô rất thích ăn bơ lạc trộn với mì, cho thêm chút dầu mè và tương, ăn kèm với mấy loại rau sống nữa thì hết sảy con bà bảy.
Hoa Dạng vớt mì ra một cái chén, từng sợi dai giòn thấm đẫm gia vị, vừa cắn vào một ngụm liền híp mắt thoả mãn, ngon đến nỗi không thể ngừng được.
Qua một lúc Hoa Dạng xoa xoa cái bụng của mình, thả cái chén không xuống bàn, nhìn nhìn sắc trời tối om ở bên ngoài, cha mẹ cô vậy mà chưa có trở vê, chả lẽ bọn họ định làm đến khuya luôn chắc?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nau-an-o-thap-nien-80/15.html.]
Từ xưa đến nay công việc đồng áng đều cực kì vất vả, ngày đêm quần quật làm lụng không nói, cái chính là chả dư ra được mấy đồng bạc.
Tuy rằng nhà bọn họ được chia không ít ruộng đất, nhưng chỉ lo được chuyện ăn no mặc ấm không thành vấn đề, còn muốn nhờ đó mà phát tài thì mơ cũng đừng nghĩ đến.
Bây giờ cô phải nhanh chóng nghĩ cách để kiếm tiền, trang trải phí sinh hoạt cho cả nhà.
Chỉ là tính tình của hai vợ chông Hoa Quốc Khánh đều là người thành thật, Hoa Dạng nghĩ thầm, có khi đánh c.h.ế.t bọn họ cũng không chịu xuất đầu lộ diện đi bán hàng rong đâu.
Vì vậy Hoa Dạng lại lâm vào suy tư, chân mày khế chau lại thành một đường, bỗng tâm mắt cô đảo về phía chén mì lạnh, trong lòng nảy ra một ý định.
Cô lấy ra một cái giỏ tre, nhẹ nhàng bỏ hai chén mì lạnh vào trong, lại lấy thêm hai cái nắp nhựa đậy lại cho khỏi bụi, sau đó chậm rì rì bước ra khỏi cửa.
Đèn ở mấy phòng cách vách cũng sáng lên, người của hai nhà đang quây quần ngồi trên bàn căn cơm. Nhà bác cả ăn cơm trắng cùng với rau xào, bên cạnh còn có một dĩa thịt nhỏ, thức ăn thật sự không tồi.
Bởi vì vợ chồng họ sinh được hai người con trai, một đứa học cao trung, đứa còn lại học sơ trung. Bây giờ cả hai anh em đều ở trọ tại trường, mỗi dịp cuối tuân mới về nhà, hiện tại chỉ có hai vợ chông cùng ông bà Hoa ăn cơm, cho nên đồ ăn tương đối giản dị, nếu không sẽ phong phú hơn nhiều.
Hoa Dạng khẽ đảo mắt nhìn qua phòng bên cạnh. Để xem nào, nhà bác hai đang ăn gì nhỉ?... Hả, cơm chiên trứng?
Không hiểu Canh Thục Phương chiên cơm cái kiểu gì, chỉ thấy cơm vàng vàng đen đen như phân, đã vậy còn bốc mùi khét lẹt. Hạt cơm thì có chỗ nhão nhoẹt, chỗ lại khô khốc, làm cho Hoa Chí Cường vừa ăn vừa rơi nước mắt.
Cậu ta không ngừng thắc mắc, đều là phái nữ như nhau, sao cách biệt lại lớn thế này? Chưa kể Tiểu Dạng còn mới bé tí, mẹ mình hơn nó đến mấy chục tuổi, không biết ăn qua bao nhiêu cơm, sao giờ nấu ăn lại khó nuốt vậy trời? Hu hu, khó ăn quá đi mất!