Nấu Ăn Ở Thập Niên 80 - 139
Cập nhật lúc: 2024-07-30 15:50:25
Lượt xem: 980
Hoa Dạng thong dong bình tĩnh, đôi mắt sáng trong như nước: "Tôi được điểm cao không chỉ bởi vì thông minh, mà còn bởi vì tôi chăm chỉ. Dậy từ năm giờ sáng học tiếng anh, sáu giờ vừa ăn sáng vừa tham khảo tư liệu văn học, bảy giờ đi học, tan học về nhà đầu tiên là làm bài tập tới chín giờ, giải đề toán học đến mười một giờ mới bắt đầu tắm rửa sạch sẽ, mười hai giờ mới lên giường đi ngủ, cứ như vậy, chưa bao giờ chậm trễ một ngày nào. Thử hỏi thời gian học tập và ngủ nghỉ kín mít như vậy làm gì có thời gian nói chuyện yêu đương? Còn cướp bạn trai người khác, tôi cũng không có rảnh! Kiến thức là vô tận, muốn giỏi phải chăm chỉ học hành, đây là lời tôi được thầy cô giáo dạy dỗ, không có con đường tắt dẫn đến thành công, chỉ có không ngừng nỗ lực mà thôi."
Hoa Dạng nói như rót mật vào tai, phần lớn mọi người đều thích nghe những lời này.
"Tôi chỉ biết rằng mỗi nỗ lực chăm chỉ đều được đền đáp. Từ khi còn nhỏ, tôi đã quyết tâm thi vào Bắc Đại. Tôi thực sự không có thời gian để yêu đương, cũng không có tâm trạng đi cướp giựt hay lấy đồ của người khác. Nói thật, đợi tôi thi đậu Bắc Đại, tiền đồ ngày càng rộng mở, giá trị con người cũng sẽ được nâng cao hơn, đến lúc đó còn sợ không có người tốt để lựa chọn sao?"
Tuyên bố này quá thuyết phục, cũng đặc biệt phù hợp với suy nghĩ của phần đông đại chúng
Tất cả học sinh ở Bắc Đại đều là những thành phần xuất sắc, sau khi ra trường sẽ có việc nhẹ lương cao, thu nhập ổn định, địa vị xã hội cao, tìm được người bạn trai tốt gọi là môn đăng hộ đối cũng chỉ là mấy chuyện dễ như trở bàn tay.
"Đó là đương nhiên, đến lúc đó chỉ cần chọn đại một bạn học cùng lớp, cũng tốt hơn nhiều so với bây giờ tìm bạn trai. Cô gái, cháu rất thông minh, không hổ danh là học bá."
Con cái nhà mình không thể thông minh được như vậy, đúng là người với người không thể so sánh.
Hoa Dạng mỉm cười: "Cao trrung không nói chuyện yêu đương, đến đại học mới nói, đây là gia quy nhà tôi, tôi vẫn luôn tuân thủ. Lại nói, tôi rất thích học tập, chỉ có tri thức mới là tuyệt diệu, bây giờ tôi chỉ muốn đi học, những chuyện khác đều không quan trọng."
Thế giới của học bá, người bình thường không thể hiểu được, chỉ có thể hâm mộ mà ngước nhìn theo.
Chỉ ngắn gọn mấy câu, tình thế đã đảo ngược, tất cả mọi người đều đứng về phía cô, thủ đoạn bậc này làm cho hai vợ chông Hoa Quốc Sinh phải thay đổi sắc mặt.
Khuôn mặt của Canh Thục Phương cực kì dữ tợn, hung hăng chỉ vào Ngôn Mạch nói: "Nói còn hay hơn hát, vậy mày giải thích xem thằng ranh đi bên cạnh mày là ai? Hai người cùng nhau đi ra, nhìn thân thiết đến vậy, từ nhỏ mày đã không phải thứ tốt đẹp gì, cái ngữ lẳng lơ trắc nết."
Miệng của bà ta thật bẩn, Ngôn Mạch mất kiên nhẫn chen vào cắt ngang: "Bà hẳn là nhận ra tôi, tôi là Ngôn Mạch, hàng xóm cạnh nhà Hoa Dạng, hai chúng tôi biết nhau từ nhỏ. Đúng rồi, tôi còn giữ mấy lá thư tình Hoa Vũ viết cho tôi, bức đầu tiên là sáu năm trước, lúc đó cô ta chắc chỉ mới mười một tuổi, đáng tiếc tôi luôn muốn thi vào đại học, không có hứng thú với mấy nữ sinh thích yêu sớm...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nau-an-o-thap-nien-80/139.html.]
Toàn trường xôn xao. Còn có ẩn tình như vậy?
Mười một tuổi, không phải là sớm quá sao?
Nhưng nhìn vẻ ngoài của Ngôn Mạch, vừa đẹp trai lại tuấn tú, mọi người cũng hiểu được phần nào, cậu nhóc này lớn lên điển trai như vậy, chả trách còn có thể hút hồn người ta.
Canh Thục Phương thật sự không biết chuyện này, sắc mặt bà ta tái xanh: "Mày đang nói nhảm gì vậy?"
Ngôn Mạch thong thả ung dung, lấy ra một vài lá thư và chuyển cho các phóng viên báo đài đang có mặt ở đây. Các phóng viên đọc được thì vui mừng khôn xiết, những bức thư tình này viết thật tê tái.
Hoa Vũ này mới mười một tuổi đã học yêu sớm, cha mẹ cho cô ta đi học, tâm tư lại đặt hết lên người nam sinh, thật là làm người lớn đau lòng, đúng là lãng phí tiên bạc. Chả biết sau đó cô ta thi vào trường nào rồi thành tích ra sao nữal
Ngôn Mạch nhếch khóe miệng lên, nói với giọng châm chọc: "Bố mẹ cô ta bỏ ra ít tiền, cuối cùng hai chị em vào chung trường kỹ thuật Bắc Lam”
Mọi người cười ha hả, cảm thấy chắc là cái cô Hoa Vũ này không nghĩ đến chuyện học hành, cho nên chỉ vào được cái trường tạp nham đó thôi. Nghe đâu trường học Bắc Lam vốn nổi tiếng là rất lộn xộn, học sinh chỉ biết vui đùa, ăn chơi sa đọa, môi trường học tập rất kém.
Không ít nữ sinh nhập nhằng với giáo viên, gây ra không ít điều tiếng.
Ấn tượng của mọi người về Hoa Vũ đã rớt đến thảm hại, khẳng định đây cũng không phải cô gái tốt đẹp gì cho cam.
Canh Thục Phương không trách con gái, chỉ đổ thừa Hoa Dạng, ai bảo Hoa Dạng quá xuất sắc, che mất ánh hào quang của con gái bà ta.
Rõ ràng lúc con bé học tiểu học thành tích rất tốt, nửa đường lại lòi ra con ranh Hoa Dạng kia rồi cản đường con của bà.