Nàng Ngốc Xuyên Không: Gả Nhầm Vương Gia, Trị Gia Xoay Chuyển Càn Khôn - Chương 43

Cập nhật lúc: 2025-09-24 00:23:18
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tuy khác va chạm là chuyện may, nhưng đổi kiếm năm mươi vạn lượng bạc khiến tâm trạng trở nên vô cùng . Đoàn một đường trống kèn rộn ràng tiến Vương phủ, cửa chính đón tân nương, cửa phụ khiêng của hồi môn, mỗi một việc, chẳng hề chậm trễ.

 

Hoàng thượng cùng Thanh Vận đến từ sớm, chờ đôi tân nhân bái đường. Bởi vì mãi thấy đến, Hoàng thượng sốt ruột, còn sai xem chậm trễ đến thế.

 

Người xem xét trở về kể nguyên do, Hoàng thượng tức đến thổi râu trừng mắt: "Trẫm cưới con dâu mà cũng dám gây rối, đúng là to gan lớn mật!"

 

"Tạ gia đang tự tìm cái chết, Thành Vương tính tình ?"

 

"Bẩm Hoàng thượng, Vương phi nương nương tha cho Thế tử, nhưng đòi Hầu phủ năm mươi vạn lượng bạc."

 

"Ừm, vẫn là nha đầu thông minh, cách vắt kiệt Tạ gia."

 

Vừa con dâu kiếm bạc, tâm trạng Người thoải mái hơn ít.

 

Vốn dĩ nên là Đế hậu tiếp nhận tân nhân tham bái, Thanh Vận cũng đến xem náo nhiệt. Hoàng thượng dẫn nàng theo là hợp lẽ, Thanh Vận đáp: "Thiếp tự đến là thật lòng chúc phúc tân nhân hạnh phúc, Hoàng hậu thật lòng chúc phúc họ ?"

 

Hoàng thượng cảm thấy nàng lý, liền mang theo Hoàng hậu, mà đưa nàng đến.

 

Một đôi tân nhân bái lạy cao đường thiên địa xong, Hoàng thượng vui vẻ chúc phúc họ bạc đầu giai lão, Thanh Vận cũng chúc phúc họ sớm sinh quý tử. Khương Minh Nguyệt lúc mới là Thanh Vận, vị Hoàng đế quả thực câu nệ tiểu tiết chút nào.

 

Cố Ngôn Thành đưa nương tử động phòng xong, liền trở bẩm báo.

 

Chàng Tạ Vân Chí phẩm hạnh đoan chính, tác quái, xem thường hoàng quyền, xứng thế tử.

 

Hoàng thượng trực tiếp gật đầu, sai Yêm công công đến Tạ phủ tuyên chỉ, phế bỏ vị trí thế tử của Tạ Vân Chí.

 

Yêm công công đang vui vẻ dùng tiệc hỉ rượu, khi điểm danh, khuôn mặt lão lập tức xụ xuống. Vốn dĩ lão Hoàng Quý phi thỉnh cầu đặc xá, cho phép tùy ý uống rượu, giờ vội vã lên đường. Thật là bất đắc dĩ.

 

"Hoàng thượng, cứ để Yêm công công ngày mai hãy , cũng chẳng kém một ngày ."

 

Thanh Vận thấy khuôn mặt lão Yêm công công dài thượt, đủ để kẹp c.h.ế.t ruồi, bèn cất lời giúp lão đôi câu.

 

"Ừm, thì ngày mai hãy , cứ để thêm một ngày Thế tử."

 

Hoàng thượng Thanh Vận gì là theo đó, Người tự cảm thấy bản tư chất của một hôn quân.

 

"Đa tạ Hoàng thượng, đa tạ nương nương."

 

Nụ khiến nếp nhăn gương mặt lão càng thêm hằn sâu.

 

Các tân khách đang uống rượu, thái giám đang uống rượu, thị vệ cũng đang uống rượu, bộ Vương phủ đều hân hoan rộn rã, cát tinh chiếu rọi.

 

Cũng lúc , Tạ gia đối lập với Vương phủ, chìm trong vẻ u ám c.h.ế.t chóc, tối tăm mờ mịt.

 

Tạ Vân Chí may mắn nhờ gia đinh Tạ phủ chạy nhanh. Hắn ném xuống nước, may nhờ Vương phi lên tiếng tha tội, nên vớt lên. Tiết trời tháng hai lạnh buốt cắt da cắt thịt, ướt sũng trở về nhà, suýt chút nữa c.h.ế.t cóng.

 

Đang run rẩy, phụ trở về bẩm báo rằng Hầu phủ mà tan hoang. Năm mươi vạn lượng bạc , gia tộc bọn họ e rằng bán hết cửa hàng và gia sản để đền bù. Khương Minh Nguyệt chắc hẳn sớm tính toán kỹ lưỡng giá trị của Tạ gia, nếu khéo léo đến , đòi vặn tiền đó.

 

Điều còn đáng sợ nhất. Yêm công công, khi ăn uống no say, quản ngại đêm tối, liền tức tốc đến Hầu phủ tuyên thánh chỉ, tước đoạt vị trí Thế tử của Tạ Vân Chí, đồng thời lệnh cho hậu nhân Tạ gia vĩnh viễn kế thừa tước vị.

 

Lần thì quả thực là mất cả chì lẫn chài, trắng tay .

 

"Ha ha ha ha, chẳng còn gì nữa, chẳng còn gì nữa..."

 

Tạ Vân Chí run rẩy, năng lảm nhảm, trông như phát điên.

 

Khương Minh Nguyệt trong tân phòng dùng bữa no đủ, nàng sẽ để bản chịu đói, e rằng còn sức lực để động phòng cùng tiểu lang quân của nàng.

 

Cố Ngôn Thành vốn dĩ từng động đến rượu, hôm nay cũng đám thuộc hạ ồn ào ép uống hai chén, giờ đây bước chân lảo đảo, nhờ Lưu Tinh đỡ mới thể vững.

 

Lưu Tinh cũng chỉ thở dài bất đắc dĩ, đường đường một đại trượng phu chỉ chạm chén say đến thế?

 

"Vương gia, Người còn động phòng, liệu chăng?"

 

"Được, Nguyệt nhi của ."

 

Lưu Tinh hiểu gì, chỉ đưa phòng lập tức lui ngoài.

 

Vừa đến ngoài, chỉ chốc lát , cửa sổ tân phòng một hàng xổm chật kín, tất thảy đều đến ngóng chuyện động phòng.

 

Đám binh lính đến thì cũng đành , nhưng Hoàng Quý phi nương nương cũng đến lén gì, nàng còn đang mang long thai nữa chứ, Hoàng thượng nỡ để nàng rời khỏi tẩm điện ?

 

Trong phòng, ánh mắt Cố Ngôn Thành mơ màng, định bụng hôm nay sẽ hết sự thật cho Khương Minh Nguyệt, tránh để nàng cứ mãi nghĩ thanh danh của mất một cách hồ đồ, dẫu cũng cảm thấy đối phương quá bận tâm đến chuyện .

 

Vốn dĩ say đến mức mơ màng, nay uống thêm một chén rượu hợp hoan, càng thêm choáng váng, mơ mơ màng màng để Khương Minh Nguyệt cởi sạch xiêm y, ngây ngốc nàng ấn lên giường.

 

"Thành Thành của , đừng sợ, hôm nay tỷ sẽ dịu dàng một chút."

 

…………

 

Những ngoài cửa sổ, ngoài việc ban đầu thấy Cố Ngôn Thành khẽ rên rỉ đôi tiếng, đó còn thấy bất kỳ tiếng động nào nữa, chúng nhân đành ai về nhà nấy ngủ. Bụng nghĩ Vương gia thể dũng mãnh đến mức nào, nào ngờ cuối cùng chẳng gì.

 

Hoàng thượng vốn định cùng bảo bối tâm can của là Thanh Vận nương nương nán Vương phủ một đêm, nào ngờ vị nương nương nhất quyết đòi lén lút tường nhà ngóng. Việc quả thực khiến Người khó mà an lòng cùng nàng. Nào lão cha nào lén chuyện chăn gối của nhi tử và con dâu chứ?

 

Trong phòng, Hoàng thượng bồn chồn . Chẳng mấy chốc, lén trở về, cả run rẩy vì lạnh. Hoàng thượng vội vã đỡ lấy nàng, đích giúp nàng cởi áo choàng, đoạn ôm chặt nàng lòng.

 

"Không cho nàng , nàng cứ cố chấp , giờ thì nhiễm lạnh ? Khiến nhi tử cũng cùng nàng chịu lạnh lẽo."

 

Thanh Vận nương nương thở hổn hển, khẽ đáp: "Chẳng , nhi tử của e là..."

 

"Cái gì? Cái gì ?"

 

"Cố Ngôn Thành... phu thê họ chẳng chút động tĩnh nào, chăng ?"

 

Hoàng thượng khẽ nhíu mày, thể chứ? Y vẫn luôn oai phong lẫm liệt là thế, lẽ nào chăn gối chẳng nên trò trống gì? Chẳng lẽ là khi đánh trận thương?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nang-ngoc-xuyen-khong-ga-nham-vuong-gia-tri-gia-xoay-chuyen-can-khon/chuong-43.html.]

 

"Trước hết đừng càn, ngày mai, nàng hãy hỏi Khương Minh Nguyệt xem, rốt cuộc tình hình thế nào?"

 

Lời của Thanh Vận nương nương khiến Hoàng thượng thao thức suốt đêm, sáng hôm , trời tỏ thức giấc với quầng mắt thâm đen.

 

"Hoàng thượng, Người đổi chỗ nghỉ nên chẳng thể nào yên giấc chăng?" Yêm công công tiến đến hầu hạ, thoáng giật thỉnh an.

 

"Ừm, đêm qua ngủ ngon."

 

"Hoàng thượng, hôm nay còn lâm triều ạ?"

 

"Ngươi hãy đến cung môn truyền lệnh một tiếng, hôm nay bãi triều."

 

Người thầm nghĩ: hôm nay rõ rốt cuộc Cố Ngôn Thành "" , bấy giờ mới thể an tâm hồi cung, bằng , đêm nay Người vẫn sẽ tài nào chợp mắt.

 

Hoàng thượng chờ đến khi trời sáng hẳn, cặp phu thê trẻ vẫn lộ diện. Thanh Vận nương nương cũng thức giấc, dùng bữa sáng xong, vẫn chẳng thấy bóng dáng ai.

 

Hoàng thượng sai Yêm công công thúc giục một chút. Phu thê mới cưới há chẳng nên dâng thỉnh an trưởng bối ? Như thật là quá mức vô quy củ.

 

Kỳ thực, Cố Ngôn Thành và Khương Minh Nguyệt sớm tỉnh giấc. Hai vẫn quấn quýt bên nồng nhiệt. Cố Ngôn Thành đêm qua men say chếnh choáng, mơ màng nương tử trêu chọc/xoay vần suốt nửa đêm.

 

Hai , đều ở phía . Trong lòng chút uất ức, định bụng xoay nắm quyền chủ động, nào ngờ kịp bắt đầu, Yêm công công đến thúc giục dâng .

 

"Phụ hoàng đêm qua hồi cung ?"

 

"Ta ."

 

Cặp phu thê trẻ , đều ngây ngẩn.

 

Đành lòng tạm gác những chuyện đang dang dở, hai nhanh chóng sửa soạn một phen, dâng thỉnh an trưởng bối.

 

"Phụ hoàng, nhi thần đêm qua uống nhiều quá, cứ ngỡ các Người hồi cung ."

 

"Uống nhiều đến mức chẳng gì nữa ư?"

 

Hình như vẫn còn đôi chút tỉnh táo, những chuyện nương tử với , vẫn cảm nhận mồn một.

 

Phu thê dâng xong, Hoàng thượng uống cạn vẫn vội rời . Thanh Vận nương nương kéo Khương Minh Nguyệt , ngỏ ý hàn huyên.

 

Sau đó, hai đó, vẻ mặt đầy vẻ kỳ lạ, Thanh Vận nương nương cẩn thận dò xét những nơi lộ ngoài của Khương Minh Nguyệt, tựa manh mối gì.

 

Thấy , Khương Minh Nguyệt đành chủ động lên tiếng: "Muốn hỏi gì thì cứ hỏi ."

 

"Ha ha, tối qua phu thê các ngươi vẫn chứ?"

 

"Ổn thỏa cả."

 

"Đã viên phòng ư?"

 

"Phải."

 

"Ấy, Thành Thành nhà vẫn chứ?"

 

"Tất nhiên là ."

 

"Không gì bất ?"

 

"Không ."

 

"Vậy chẳng động tĩnh gì?" Thanh Vận nương nương vốn dĩ để nàng lén, nhưng thực sự còn cách nào khác.

 

Khương Minh Nguyệt khẽ : "Viên phòng há cần tiếng động ?"

 

"Người cũng , là đa tâm ." Thanh Vận nương nương gật gù.

 

"Ngươi mặt Hoàng thượng càn còn gì, hại lão nhân gia thao thức cả đêm." Khương Minh Nguyệt nhỏ giọng trách móc.

 

"Ta càn, ai bảo phu thê các ngươi chẳng chút động tĩnh nào? Ta còn tưởng Cố Ngôn Thành gặp chuyện chẳng lành đấy chứ!"

 

"Chậc, lão nhân gia nhà còn , Thành Thành nhà ? Người nghĩ gì chứ!"

 

"Ta thành kẻ ? Chúng đây là lòng quan tâm ngươi, mà ngươi chẳng hiểu thấu thiện ý của khác."

 

Mèo Dịch Truyện

"Ngươi đang mang thai, chớ nên hành động càn rỡ. Hoàng thượng chẳng ngự triều, tất thảy đều bởi ngươi mà , ngươi như ắt sẽ vạn dân phỉ báng."

 

"Đâu ! Chàng là vì rõ những vấn đề liên quan đến Cố Ngôn Thành nên mới ngự triều."

 

"Nếu ngươi ở Vương phủ, thì những thị phi ."

 

"Hừ, ngươi cái nhi tức bất hiếu , còn dám trách ngược ! Chỉ ở nhà ngươi một đêm mà ngươi nhiều lời đến , sẽ chẳng ghé nữa."

 

Thanh Vận giả vờ tức giận, mặt sang một bên nàng.

 

"Phu quân ngươi là Hoàng thượng, chẳng phàm tục. Hôm qua ngươi nên lấn át hết phong thái của Hoàng hậu, điều thật chẳng hợp lễ nghĩa."

 

"Ngươi giống hệt giọng điệu của lão thái thái ? Lẽ nào thành tâm đến chúc phúc ngươi mà còn sai ?"

 

"Đa tạ lời chúc phúc của ngươi. Ta đây là lo lắng cho ngươi, sợ ngươi cậy sủng mà kiêu ngạo, chuyện sai trái. Ngươi bây giờ đang là trung tâm của lời đàm tiếu, tuy Hoàng thượng che chở ngươi, nhưng e phỏng nhỡ..."

 

Phỏng nhỡ Người cạn kiệt sự kiên nhẫn, đến lúc đó liệu bề nào?

 

"Minh Nguyệt, ngươi ý với . Ta là thật lòng ghé thăm các ngươi, chẳng tự khiến bản chịu tủi nhục. Nếu cả ngày uất ức buồn bực, thà rằng chẳng sống thì hơn."

 

Thì nàng cũng nghĩ như . Khương Minh Nguyệt trong lòng rõ ràng, bản nàng nào kém gì . Người sống đời, hà cớ gì chịu tủi nhục? Kẻ nào khiến uất ức, ắt sẽ khiến kẻ đó còn uất ức hơn gấp bội! Nàng chỉ luôn coi Thanh Vận như thuộc hạ của , luôn nghĩ là đưa nàng tiến cung, phỏng nhỡ kết cục chẳng lành, nàng sẽ tự trách. Thực , Thanh Vận mục tiêu cuộc đời riêng của nàng, nàng chẳng thể kiểm soát .

 

 

Loading...