Nàng Ngốc Xuyên Không: Gả Nhầm Vương Gia, Trị Gia Xoay Chuyển Càn Khôn - Chương 30

Cập nhật lúc: 2025-09-24 00:23:04
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Cố Ngôn Thành bắt đầu trầm tư. Khương Minh Nguyệt thủ cung sa là ý gì? Chàng tìm đến một bà mụ lớn tuổi để hỏi han, rằng thủ cung sa của nữ nhi là , nếu , nhất định là từng tư thông với nam nhân ư? Chàng nhận câu trả lời khẳng định.

 

Cố Ngôn Khanh hề chạm nàng, bản với nàng cũng chỉ là phát hồ tình, chỉ hồ lễ, cũng , thì sẽ là ai?

 

Chàng nhớ Khương Minh Nguyệt từng với , chuyện quá khứ đừng bận lòng, chỉ cần để ý đến tương lai. Thì nàng thật sự chuyện phong nguyệt với nam nhân khác.

 

Ngày hôm , Khương Minh Nguyệt tiện đường ghé qua Vương phủ, bẩm báo Cố Ngôn Thành một tiếng, dù thì hiện tại họ cũng đang tương giao, xét theo tình hình phát triển hiện tại, điều đó là thể.

 

Cố Ngôn Thành vì tâm tình bất , sáng sớm rời khỏi thành cưỡi ngựa , hai gặp .

 

Liên tiếp ba ngày gặp Khương Minh Nguyệt, Cố Ngôn Thành yên. Thường thì nha đầu đó sẽ hớn hở đến hẹn , cớ gì ba ngày nay thấy bóng dáng? Chẳng lẽ chuyện trinh tiết còn bại lộ, nàng dám đến ?

 

Chàng nên chủ động tìm nàng, cho nàng bận tâm .

 

thật sự bận tâm ? Vừa nghĩ đến cảnh nữ nhân cùng nam nhân khác mây mưa, trong lòng bứt rứt thôi. Chàng vật lộn với tư tưởng, do dự thêm ba ngày nữa, cuối cùng vẫn nhịn , chủ động đến thẳng phủ Tướng quân.

 

Gác cổng với , Đại tiểu thư rời kinh thành sáu ngày , chẳng lẽ nàng đến Vương phủ bẩm báo với Vương gia ?

 

Rời khỏi kinh thành? Tại rời ?

 

Nếu vì chuyện đang rối rắm mà nàng rời , nhất định sẽ tìm nàng về, tự cho nàng , hề bận tâm, chỉ cần nàng mãi mãi thuộc về một là đủ.

 

Đại tiểu thư việc buôn bán bên ngoài, ăn ạ.

 

Thì , cần bao lâu mới trở về?

 

Không rõ ạ, gần một năm, thì .

 

Ồ? Một năm ư?

 

Cố Ngôn Thành yên, lòng bắt đầu lo lắng cho sự an của nàng.

 

tìm nàng ở , hỏi Khương Minh Hiên, cũng rõ.

 

Vương gia cần quá lo lắng, Minh Nguyệt hộ vệ cùng, lợi hại lắm!

 

Ngươi chuyện của Minh Nguyệt ?

 

Không ạ, cùng Vương gia trở về kinh, khi nàng vẫn còn ngốc nghếch.

 

Nàng cho ngươi … chuyện của Tạ Vân Chí ?

 

Khả năng duy nhất nghĩ đến chính là Tạ Vân Chí. Khi còn ngốc nghếch, nàng chỉ tiếp xúc với một Tạ Vân Chí, khi còn ngốc nữa, e rằng ai dám tính kế nàng.

 

Tạ Vân Chí chê nàng ngốc, bèn câu dẫn Khương Thải Nguyệt. Chuyện bại lộ, phụ hủy bỏ hôn ước của họ, cũng ít qua .

 

Ồ…

 

Vương gia, hỏi gì. Không Tạ Vân Chí , tìm , thừa nhận. Ta chỉ nhẹ nhàng động thủ với hai cái… vẫn thừa nhận. Trong tình huống đó mà còn thừa nhận, chắc hẳn gây .

 

Khương Minh Hiên nhẹ nhàng động thủ hai cái, thể thấy Tạ Vân Chí dễ chịu là bao.

 

Nếu để là tên khốn nạn nào khi dễ Nguyệt nhi, nhất định sẽ lột da !

 

Nguyệt nhi ?

 

Nàng lúc đó còn tỉnh táo, nàng cũng chuyện.

 

Dám loại chuyện đó với một kẻ ngốc, thật vô sỉ tột cùng, đáng thiên đao vạn quả!

 

Khương Minh Nguyệt cảm thấy bản quả là thiên tài, tùy tiện sắp xếp một cửa hiệu là thể thu về đầy bồn đầy bát, mấy tháng lợi nhuận kha khá .

 

Rõ ràng là một thương nhân, đến cũng xen chuyện bao đồng, trở thành một du hiệp.

 

Vừa mới xử lý xong chuyện một nam nhân vì một thanh lâu nữ tử mà bỏ vợ, mấy liền tửu lầu dùng bữa.

 

Tiểu thư, cứ thích xen chuyện bao đồng như , bao giờ chúng mới thể về kinh thành đây ạ? Đã ngoài một tháng . Thược Dược lẩm bẩm.

 

Lần ngoài một năm cũng thấy ngươi sốt ruột như , , tâm sự gì ?

 

Đâu , nô tỳ lo lắng Vương gia nhớ tiểu thư, cả Tướng quân lão gia cũng nhớ .

 

Thật ?

 

Dĩ nhiên là thật .

 

Thập Nhất, ngươi thấy ?

 

Thược Dược cô nương là đang nhớ Lưu Tinh bên cạnh Vương gia đó.

 

Thập Nhất, ngươi bậy ! Thược Dược mặt đỏ bừng, giận dữ trừng mắt Thập Nhất đối diện.

 

Là tiểu thư bảo mà.

 

Bảo ngươi là ngươi bậy !

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nang-ngoc-xuyen-khong-ga-nham-vuong-gia-tri-gia-xoay-chuyen-can-khon/chuong-30.html.]

 

Ta hề bậy, thấy .

 

Ngươi thấy gì?

 

Ta thấy hai họ ở góc tường…

 

Không , ! Ngươi cái đồ hỗn đản Thập Nhất, câm miệng ngay! Thược Dược sốt ruột giậm chân, chạy đến bịt miệng .

 

Khương Minh Nguyệt tủm tỉm hai cãi . Cuộc sống tựa như yến tiệc lớn, cần gia vị mới thêm phần thi vị.

 

Nữ nhi lớn giữ nữa, nha đầu mà dám lén lút yêu đương lưng .

 

Cũng nàng thích xen chuyện bao đồng, chủ yếu là kẻ quá đáng giận. Tra nam thì từng gặp , nhưng những kẻ tra đến một tầm cao mới. Nạp một thanh lâu tiểu thì cũng đành, vì tiểu mà bán cả thê tử thanh lâu. Đây là loại tư duy gì chứ? Điều đáng giận nhất là nữ nhân , chỉ quỳ xuống cầu xin, phản kháng chút nào.

 

Tên khốn kiếp nhà ngươi! Khương Minh Nguyệt chẳng màng ba bảy hai mốt, cứ thế sai Thập Nhất đánh cho tên vô một trận nên cái .

 

Tên vẫn cứng đầu chịu, đòi báo quan. Vậy thì cứ tiếp tục đánh, đánh đến khi nào cam tâm tình nguyện mới ngưng tay.

 

Cô nãi nãi, cô nãi nãi, xin chớ đánh nữa! Các vị rốt cuộc là phương nào ?

 

Đến từ kinh thành. Tính mạng ngươi chẳng khác nào cỏ rác, đoạn tuyệt cũng dễ như giẫm c.h.ế.t một con kiến. Cái thứ súc sinh còn thua loài chó như ngươi, dù c.h.ế.t cũng chẳng ai thèm nhặt xác.

 

Vâng, tiểu nhân vĩnh viễn dám nữa.

 

Ngươi dám gì?

 

Không dám bán thê tử.

 

Chỉ thôi ư?

 

Còn gì nữa ?

 

Ngươi còn gì nữa ư?

 

Chẳng .

 

Thập Nhất, đánh tiếp!

 

Cô nãi nãi, cô nãi nãi, xin chớ đánh nữa! Xin rủ lòng từ bi chỉ giáo một chút

 

Ngươi hài nhi ?

Mèo Dịch Truyện

 

Tiểu nhân một nhi tử và một nữ nhi.

 

Khương Minh Nguyệt khẽ thở dài. Trời đất quỷ thần ơi, đủ nếp đủ tẻ mà còn bán thê tử, còn xứng đáng chăng?

 

Thập Nhất, hãy phế !

 

… Thập Nhất ngỡ rằng tiểu thư đang đùa.

 

Hắn con cái , phế cho tiện.

 

Vâng, tiểu thư.

 

Kể từ khi theo tiểu thư, việc gì cũng từng qua. Từ theo dõi, rình mò, núp lùm góc tường, đến đánh , hù dọa khác, nhưng đây quả thực là đầu tiên tay phế một kẻ.

 

Không , cô nãi nãi, xin chỉ bảo, bảo tiểu nhân gì, tiểu nhân lập tức nấy, cầu xin đừng phế tiểu nhân!

 

Thê tử của tên cũng quỳ mọp xuống đất, khẩn cầu Khương Minh Nguyệt giơ cao đánh khẽ, tha cho phu quân nàng.

 

Hắn đối đãi với ngươi bạc bẽo đến thế, mà ngươi còn cầu xin ư? Ngươi sợ bán ngươi một nữa ?

 

Tiểu thư xin hãy giơ cao đánh khẽ, ban cho một cơ hội ạ?

 

Được thôi, thể ban cho một cơ hội. ngươi rằng giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời ? Chó cũng bỏ tật ăn phân .

 

Tiểu nhân dám nữa, cô nãi nãi, tiểu nhân vĩnh viễn dám nữa .

 

Vậy cho ngươi , từ nay về , ngươi phép đặt chân chốn thanh lâu nửa bước. Nếu trở kinh thành mà ngươi còn tái phạm, hừ hừ, cam đoan sẽ để ngươi “thoải mái” như hôm nay .

 

Biết , , tiểu nhân vĩnh viễn dám nữa ạ.

 

Gã đàn ông quả nhiên đánh cho khiếp vía. Hắn cảm thấy xương cốt như rời từng mảnh, đau đớn đến mức run rẩy thôi. Đây mà còn là “thoải mái” ư, thì cái gọi là “ thoải mái” sẽ đáng sợ đến nhường nào đây?

 

Khương Minh Nguyệt đầu, cất tiếng hỏi nữ nhân : “Nếu ngươi bán thanh lâu thì sẽ thế nào?”

 

Thiếp sẽ thiết sống nữa.

 

Nếu ngay cả cái c.h.ế.t ngươi cũng hề e sợ, cớ gì sợ hãi ? Nếu còn dám hồ đồ nữa, ngươi dám tay đoạt mạng chăng?

 

Thiếp… dám.

 

Vị phu nhân do dự hồi lâu, chợt bừng tỉnh thông suốt, liền quỳ sụp xuống đất, dập đầu hai cái thật mạnh Khương Minh Nguyệt, đó dắt phu quân về nhà.

 

 

Loading...