Nàng Dám Gả, Ta Dám Cưng Chiều - Chương 148
Cập nhật lúc: 2024-11-25 22:40:07
Lượt xem: 0
Phó Yên nấu ăn, ngoài cho dầu mỡ và nguyên liệu vào thì cơ bản đường muối Vương Thục đều quen thuộc, chờ đến khi thấy nàng xào thịt và hầm canh lại cho thêm một loại giống như dược liệu vào thì Vương Thục kinh hoảng không thôi.
Gia vị cho vào dầu mỡ, xào trên nồi sắt “Xèo” một cái, mùi cay và tươi ngon ngay lập tức bùng nổ trong phòng bếp.
Thấy từng món ăn lần lượt được múc ra khỏi nồi, dạ dày Vương Thục đang trống rỗng vì đói trở nên tê dại.
Nhớ tới vừa rồi mẹ chồng còn ở trước mặt mọi người khen tay nghề nấu ăn ngon của chính mình, Vương Thục liền đỏ mặt.
Phó Yên đứng ở trước bếp thông qua hơi nước bốc lên thấy Vương Thục đang ngồi ở kia hơi thất thần một chút, thấy có lỗi mà nói: “Tẩu tử, ngại quá, nhóm lửa nhiều bụi, làm bẩn y phục của tẩu rồi.”
Vương Thục lấy lại tinh thần, nhỏ giọng mà trả lời Phó Yên: “Không sao đâu, ngồi đây lát nữa phủi đi là xong mà.”
“A Yên muội vừa thả hương liệu gì vào đó?” Vương Thục thích nấu ăn, thấy thái độ thoải mái hào phóng của Phó Yên không hề che giấu liền lấy hết can đảm mở miệng hỏi.
Phó Yên vừa xào rau vừa gật đầu, thấy Vương Thục cảm thấy hứng thú nên chọn một ít gia vị thường dùng để khử mùi tanh như hoa hồi, hạt tiêu cay xè tăng kích thích vị giác..v..v giới thiệu cho nàng ta.
Vương Thục lắng nghe cẩn thận, từng câu từng chữ nhẩm đi nhẩm lại để ghi tạc vào lòng. Tuy trong nhà có lẽ sẽ không mua những thứ này, nhưng biết thêm về những kinh nghiệm quý giá này cũng là chuyện tốt.
Trời chưa tối, Phó Yên đã làm xong hai món luộc, sáu món chính và hai loại canh.
Mùi thủy sản thơm mát, các món cay Tứ Xuyên, món rán món xào, thịt hầm chắt đầy mỡ, rau tươi mềm theo mùa đều có đủ.
Phó Yên bảo Tiêu Liệt dọn xong cái bàn ở chính đường, sau đó lần lượt bưng thức ăn lên.
“Nào, nào, nào, ngồi cả đi.” Phó Yên tiếp đón mọi người ngồi xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nang-dam-ga-ta-dam-cung-chieu/chuong-148.html.]
Hương thơm độc đáo của đồ ăn liên tục chui vào mũi và dạ dày của bọn họ, nhìn thấy cái bàn chứa đầy thức ăn tinh xảo đẹp mắt, mọi người liền nuốt nước miếng.
Tôn Thế Thịnh âm thầm so sánh, một số món ăn nấu theo bữa cơm trong nhà, thịt kho tàu, cá vược hấp, nhưng hương vị và màu sắc của chúng lại đẹp hơn tay nghề của đầu bếp bậc thầy trong tiệm ăn của hắn.
“Đều nếm thử đi, tay nghề của A Yên thật sự không tồi đâu.” Tôn Trường Minh chủ động cầm đũa thay bọn họ tiếp đãi người nhà họ Tôn.
Đồ ăn vừa vào miệng, đủ loại món ngon không từ nào diễn tả nổi, mỗi loại đều có vị thanh mát cùng mùi thơm dịu theo phong cách riêng, ngay cả những món ăn cay miệng khiến người ta vừa ăn vừa đổ mồ hôi cũng càng ăn càng thấy ngon.
Mọi người liền đẩy nhanh tốc độ động đũa, ngay cả đám con nít vốn không ăn được nhiều trước kia lúc nào cũng làm ầm ĩ trong bữa cơm, hiện tại đều ngồi ngay ngắn chăm chú ăn từng miếng một.
Qua nửa bữa cơm, mọi người đã ăn được lửng dạ, mới hạ chậm tốc độ vừa ăn vừa nói chuyện.
Bởi vì lát nữa còn phải trở về thôn nên các nam nhân không uống nhiều rượu.
Thấy Tiêu Giản, Đại Ngưu và Nhị Hầu ăn no rời khỏi bàn ăn, Tôn Trường Canh hỏi Tiêu Liệt: “Ta thấy A Giản béo hơn một chút rồi, thân thể chắc là khỏe rồi nhỉ, còn uống thuốc điều dưỡng nữa không?”
Nhắc tới đệ đệ, Tiêu Liệt cũng cười nói: “Hôm kia đại phu đã khám rồi, nói hàng ngày chúng cháu ăn uống tốt nên đã khá ổn rồi, về sau chỉ cần mỗi tháng uống một thang thuốc, điều dưỡng trong ba tháng là được.”
DTV
Đệ đệ có thể được chăm sóc tốt trở nên khỏe mạnh, hoạt bát cười đùa giống như những đứa trẻ bình thường khác khiến Tiêu Liệt vô cùng phấn khởi. Hắn liếc nhìn Phó Yên đang ngồi bên cạnh với ánh mắt dịu dàng, lặng lẽ nắm tay nàng rồi lại buông ra, đây đều là công lao của tức phụ.
Từ lúc nàng tới, nhà hắn càng ngày càng tốt hơn.
Trưởng thôn và Trương thẩm cũng nhẹ nhàng thở phào, thân thể của Tiêu Giản vẫn luôn khiến bọn họ bận tâm trong lòng. Từ khi sinh ra Tiêu Giản luồn gầy yếu, ngay cả tiếng khóc cũng khẽ khàng, khiến ông lo lắng nếu không để ý thì cậu bé sẽ c.h.ế.t non.
Tôn Trường Canh nhìn Tiêu Giản thoăn thoắt ngược xuôi trong viện, hỏi: “Vậy cháu định đưa nó đi học sao? Tuổi của nó với Nhị Hầu không chênh lệch lắm, đọc sách mới có tương lai.”