Nắm Trong Tay Thành Phố Ngầm Trong Tận Thế, Tôi Điên Cuồng Tích Trữ Hàng Triệu Vật Tư - Chương 786

Cập nhật lúc: 2025-11-18 18:42:42
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3VcYGoMcIa

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Phiền đội trưởng, đây gì?”

Phiền Lãng ánh mắt đờ đẫn, phản ứng một lúc lâu mới nhận đối phương hình như đang gọi .

“Ưm? Anh là bên cạnh Khương thành chủ?”

Giọng chậm rãi, tông giọng đều đều, như đang mộng du.

Võ Tắc Xuyên cau mày, đ.á.n.h giá một lượt từ xuống , cảm thấy Phiền Lãng mắt khác với đàn ông bộc trực, đầy nhiệt huyết trong ấn tượng của . Hắn trực tiếp đưa tay kiểm tra sơ qua Phiền Lãng, lúc mới phát hiện điểm bất thường.

Và trong suốt quá trình, Phiền Lãng đều ngoan ngoãn yên, chỉ chằm chằm hành động của Võ Tắc Xuyên với ánh mắt ngơ ngác, giống như một con rối mặc cho khác điều khiển.

Dị năng hệ trị liệu khiến Võ Tắc Xuyên đảm nhận vai trò bác sĩ trong đội, nên lúc rảnh rỗi cũng tìm đội y tế của căn cứ học thêm một kiến thức y học. 

Không mong trực tiếp sánh bằng các bác sĩ chuyên nghiệp khổ luyện mấy chục năm, nhưng ít nhất cũng thể nhận một vết thương ngoài và nội thương đơn giản, khi sử dụng dị năng cũng mục tiêu hơn và hiệu quả hơn.

Vết thương Phiền Lãng rõ ràng, đánh, hơn nữa tay hề nương nhẹ.

Võ Tắc Xuyên kết luận trong lòng, vẻ mặt ngơ ngác hiện tại của Phiền Lãng lẽ là do thương ở đầu, vết thương ở gáy cũng chứng thực suy đoán của . Mặc dù là một bác sĩ nghiệp dư giữa chừng thể cụ thể hơn về bệnh tình, nhưng ảnh hưởng đến việc điều trị của .

Võ Tắc Xuyên mặt lạnh, nghiêm túc kéo cánh tay Phiền Lãng, năng lượng hệ trị liệu ấm áp và mạnh mẽ theo nơi hai tiếp xúc mà di chuyển trong cơ thể Phiền Lãng. Vết thương ngoài da đối với dị năng giả cơ thể cường tráng mà chỉ là thương tích ngoài da, phần cần phục hồi chính là cái đầu.

Người ít nhiều cũng coi như là đồng nghiệp của . Võ Tắc Xuyên lạnh lùng nghĩ.

Chỉ hai ba phút, Phiền Lãng như tỉnh một giấc mơ lớn, đôi mắt nâu cũng thần thái, đầu óc trở nên tỉnh táo. Cảm giác sưng tấy gáy lặng lẽ tan biến. Đương nhiên, vì đầu óc tỉnh táo nên cảm giác đau đớn cơ thể càng trở nên rõ ràng hơn.

lúc kịp nghĩ nhiều, thấy Võ Tắc Xuyên đang chữa trị cho nên buông bỏ cảnh giác, mặt lộ rõ vẻ lo lắng.

“Võ đội trưởng! Sao ngài ở đây? Ngài ở đây Khương thành chủ ?”

Võ Tắc Xuyên lạnh mặt rút tay về, “Chữa thương cho , Nguyệt Lạc Thành.”

Lời lẽ ngắn gọn khiến Phiền Lãng nghẹn . Hắn luôn cảm thấy gì đó đúng, nhưng lúc cũng kịp nghĩ nhiều.

“Võ đội trưởng, ngài thể giúp tìm em trai ? Thằng bé Diêu Đỉnh bắt , nhưng bây giờ chuyển . tìm hỏi thăm thì họ gì mà xây tường thành với đại ca mới gì đó, bây giờ cũng rõ. Mặc dù tại ngài ở đây, nhưng thể nhờ cậy chỉ ngài thôi! Xin ngài giúp !”

Nói , Phiền Lãng luống cuống trượt xuống đất, xem quỳ lạy Võ Tắc Xuyên ngay tại chỗ.

Võ Tắc Xuyên mắt nhanh tay lẹ, đưa tay chặn Phiền Lãng giữa trung.

“Đại ca bảo đến giúp .”

Sau đó đầu các dị năng giả đồng đội đang theo , “Cho tất cả tìm...”

Võ Tắc Xuyên dừng , hỏi Phiền Lãng: “Đặc điểm ngoại hình của em trai .”

Tuyền Lê

Phiền Lãng ngẩn , “Em tên là Phàn Thụy, mười tám tuổi, gầy gò trắng trẻo, tóc ngắn, chân yếu xe lăn. À đúng , một nốt ruồi nhỏ màu đỏ.”

Võ Tắc Xuyên gật đầu, với phía : “Nghe rõ ? Cho tất cả tìm.”

“Rõ! Đội trưởng!”

Rào rào, lập tức tản . Ban đầu vài cư dân lười biếng xem hóng chuyện cũng kéo ngay lập tức. Xem là trực tiếp lôi sung đội lao động .

Trong nháy mắt, khu vực xung quanh hai trở nên trống trải. Ở đằng xa, đang ồn ào gọi tên Phàn Thụy. Căn cứ Dục Hải diện tích nhỏ, nhưng bây giờ tất cả đều gác công việc đang , lập tức tham gia đội tìm .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nam-trong-tay-thanh-pho-ngam-trong-tan-the-toi-dien-cuong-tich-tru-hang-trieu-vat-tu/chuong-786.html.]

Phiền Lãng trong căn cứ Dục Hải một mệnh lệnh điều động xoay như chong chóng mà ngẩn cả . Vốn dĩ lo lắng c.h.ế.t vì việc tìm em trai, căn cứ lớn như tìm ở , chỉ một tìm thì may mắn lắm cũng mất cả tháng mới tìm thấy. đến lúc đó Phàn Thụy còn sống cũng là một vấn đề.

Võ Tắc Xuyên nhiều, khi lệnh, đến bên lề đường, dựa lưng cây khô, khoanh tay lặng lẽ chờ đợi kết quả. Phiền Lãng do dự một lát, vẫn dám lên tiếng quấy rầy.

Bộ não phục hồi sự tỉnh táo của lúc lấy công dụng ban đầu của nó: suy nghĩ. Hắn một suy đoán táo bạo, đại ca mới mà túm , chẳng lẽ chính là Khương thành chủ?

Khương thành chủ thành công? Vậy cuộc tấn công của Liên minh Thành phố Thanh Đức cũng hóa giải?

Hắn tìm hỏi cho rõ, nhưng lúc bên cạnh chỉ còn Võ Tắc Xuyên, một lạnh lùng cool ngầu, Phiền Lãng nhất thời dám tiến lên. Suy nghĩ một chút, vẫn thành thật chờ kết quả như Võ Tắc Xuyên. Mặc dù trong lòng nóng như lửa đốt, nhưng cũng vô ích.

Một giờ trôi qua, đúng lúc Phiền Lãng bắt đầu nhịn chuẩn tự tìm, thì tin tức đến.

“Đội trưởng, tìm thấy ! Hình như chính là mục tiêu nhiệm vụ, ở khu vực chứa đồ bên khu nhà dân đằng !”

Võ Tắc Xuyên gật đầu với đến báo tin, hiệu cho dẫn đường. Phiền Lãng trong lòng kích động theo.

Người dẫn hai đến khu nhà dân chỉ cách bốn tòa nhà. Tầng hầm thứ nhất của khu nhà là phòng chứa đồ, tầng hầm thứ hai trở mới là bãi đậu xe. Dưới lòng đất âm u lạnh lẽo, khiến khỏi rùng .

Ban đầu những phòng chứa đồ nhỏ đều cạy cửa, cửa mở toang, hai đang canh ở một cửa.

Khi Phiền Lãng run rẩy bước đến, phát hiện bên trong phòng chứa đồ chật hẹp chỉ bốn mét vuông chất đầy những đồ lặt vặt dính bụi bẩn. Một chiếc xe lăn gấp ném đống đồ. Trong góc dựa tường là một bé trai trẻ tuổi, nhắm nghiền mắt, ngửa đầu tựa đống đồ, đôi chân gầy guộc hơn bình thường rũ xuống mềm oặt.

“Tiểu Thụy! Anh đến ! Tỉnh em!”

Phiền Lãng bước dài một bước trực tiếp lao phòng chứa đồ, giọng nghẹn ngào run rẩy dường như nuốt những tiếng kêu than may mắn. Hắn run rẩy đưa tay sờ cổ Phàn Thụy, thở treo ở lồng n.g.ự.c mới từ từ hạ xuống.

Vẫn còn sống.

nhiệt độ cơ thể nóng bỏng như dung nham tỏa từ Phàn Thụy gần như đốt cháy cả Phiền Lãng vốn là dị năng giả hệ lửa.

“Tiểu Thụy! Tiểu Thụy! Đừng dọa ! Mở mắt !”

Võ Tắc Xuyên bước phòng chứa đồ chật hẹp, gian vốn chật chội càng còn chỗ đặt chân khi thêm một . Hắn đưa cánh tay to lớn , mạnh mẽ gạt Phiền Lãng gần như sắp mất lý trí sang một bên. 

Phiền Lãng lúc như một con mãnh thú bàng hoàng, nhớ đến dị năng của Võ Tắc Xuyên nên miễn cưỡng thả lỏng cơ thể đang căng cứng. Hắn nghiêng , bảo vệ em trai như bảo vệ con non, chịu rời nửa bước.

Võ Tắc Xuyên liếc một cái, gì, đưa tay truyền năng lượng cơ thể Phàn Thụy.

“Cơ thể em yếu, lẽ là do nạp đủ năng lượng trong thời gian cộng với việc ở đây quá lạnh nên sốt . Em thường, nếu chậm trễ nữa thì ngay cả cũng còn cách nào.”

Võ Tắc Xuyên rút tay về, lông mày nhíu chặt của Phàn Thụy giãn , sắc mặt trắng bệch như c.h.ế.t cũng khá hơn nhiều.

“Đưa về nghỉ ngơi cẩn thận là sẽ .”

Phiền Lãng ôm chầm lấy Phàn Thụy lòng, liên tục gật đầu.

“Được! Được! Cám ơn ngài Võ đội trưởng! Cũng cám ơn Khương thành chủ! nhất định sẽ báo đáp các ngài!”

Võ Tắc Xuyên gật đầu, “Đại ca bảo đến mà, thể đưa Phàn Thụy về Nguyệt Lạc Thành, trong thành đội y tế, chắc chắn thể cho em sự điều trị hơn.”

Trong lòng Phiền Lãng rung động, vô cùng mừng rỡ vì lựa chọn ban đầu của . Khương Thăng Nguyệt chính là lựa chọn nhất mà thể đạt , hề lựa chọn nào khác.

Ở một đầu khác, Khương Thăng Nguyệt đang thảo luận công việc với Kiều Thanh Lộ trong văn phòng thì nhận báo cáo của Võ Tắc Xuyên.

“Được, , sắp xếp đưa hai họ đến Nguyệt Lạc Thành . May mắn cũng coi như là bản lĩnh.”

Loading...