Trợ lý Vương bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Trách ! Lần ngửi thấy mùi lạ cẩn thận gần hơn một chút, một tên bảo vệ mắng còn đ.á.n.h c.h.ế.t !”
Khương Thăng Nguyệt hiệu, Chu Càn gật đầu tiến lên kéo cánh cửa gỗ cao hơn một .
Có thể thấy tay của Doãn Thiệu cái khu cách ly thô sơ chút kinh nghiệm nào.
Chỉ là vài tấm ván cửa gỗ tùy tiện đóng với . Chu Càn kéo cánh cửa khóa, cẩn thận hé một khe nhỏ, sợ gia súc bên trong chạy .
Tuyền Lê
Tiếc là suy nghĩ thừa. Chu Càn vẻ mặt kỳ quái đầu gọi Khương Thăng Nguyệt qua xem.
Đợi cô tới gần mới hiểu, trách yên tĩnh như . Gia súc bên trong đều ủ rũ, là bệnh thì là đói.
Khương Thăng Nguyệt lướt qua hàng rào lộn xộn bên trong. Gà vịt đều lẫn lộn với , bên tường thậm chí còn buộc một con bò!
Khương Thăng Nguyệt:……
Phải đám coi trọng tài nguyên gia súc thì còn âm thầm phân chia khu vực tìm trông coi.
chỉ với cái đống phân đầy đất, điều kiện vệ sinh tồi tệ, gà vịt đói đến sắp gầy khô, Khương Thăng Nguyệt khó để đ.á.n.h giá đây thể coi là coi trọng .
Lục Mao thị lực , cực kỳ nhanh chóng đếm xong những gia súc .
“Đại ca! Tổng cộng ở đây 186 con! thấy một bộ phận trạng thái , kiểm tra ở cự ly gần mới c.h.ế.t .”
Khương Thăng Nguyệt gật đầu, lùi về phía một bước, hiệu Chu Càn đóng cửa gỗ . Kiều Thanh Lộ cũng là đầu tiên thấy đám gia súc , mặt mang theo lo lắng.
“Thành chủ, trạng thái của những con vật trông lắm.
ở đây chắc chăm sóc gia súc, nếu sớm Doãn Thiệu lôi đến . Những con vật cũng sẽ tình trạng như .”
Khương Thăng Nguyệt đối với cô nhếch một nụ nhạt: “Không cần lo lắng, thành phố lòng đất bác sĩ thú y.”
Cô đầu phân phó Chu Càn: “Anh lát nữa đón chú Du tới, mang theo dì Hứa nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nam-trong-tay-thanh-pho-ngam-trong-tan-the-toi-dien-cuong-tich-tru-hang-trieu-vat-tu/chuong-226.html.]
Chúng gần đây đều ở bên , để dì Hứa một ở thành phố lòng đất chú Du cũng yên tâm việc.”
“Vâng ạ!”
“Lát nữa tuần tra xong , càng nhanh càng trở về, buổi chiều họp bàn bạc các quy định và kế hoạch cụ thể của căn cứ.”
Khương Thăng Nguyệt mấy đang đội nắng tuần tra thì trong khu dân cư náo loạn cả lên.
Văn phòng tầng , bàn ghế văn phòng đều đẩy sang một góc. Ngăn kéo, tủ, cửa đều mở rộng, đây là để ngăn bọn họ lén giấu đồ.
Trên mặt đất chen chúc , tầng hơn trăm . Lúc bọn họ đang dè dặt thò đầu chuyện.
“Mấy giờ , ai đến thúc giục chúng việc ?”
“Cậu nhỏ tiếng thôi! Đừng để mấy tên canh gác thấy!”
Người chuyện vội vàng hạ giọng, khuôn mặt đầy mồ hôi và bụi bẩn nhất thời lộ vẻ căng thẳng.
Sau khi xác nhận ai đến, những mới tiếp tục thì thầm chuyện.
“Theo lý thì lẽ đến quán triệt và thông báo lịch trình hôm nay , ai đến thì chúng cũng dám nhúc nhích.”
“Chắc là những dậy muộn, chúng chờ thêm chút nữa.”
“Không hôm nay gì, hôm nay nóng quá, ở trong nhà còn say nắng. Chẳng lẽ bắt chúng đội nắng quét dọn tuần tra ?”
“Vậy thể từ chối ? Chúng vẫn thôi, dù roi của bọn họ cũng sẽ quất xuống thôi!”
Mọi bắt đầu thở dài, tiếng thở dài mệt mỏi dứt. Đại đa đều vì lo lắng, bất an mà tỉnh dậy, chỉ vài vẫn đang ngủ say sưa.
“Sao hôm nay Mắt một mí và Tiểu Phong ngủ say như ?”
Những đều dời mắt về phía những vẫn đang ngủ say, thậm chí còn đang ngáy.