Năm tháng nhớ em - Chương 84
Cập nhật lúc: 2024-09-03 21:18:59
Lượt xem: 23
Chương 84
Linh Nhi bật cười nói:' cô muốn thử lại một lần nữa không "
Diệp Tư Thần đứng dậy nhìn Lâm Giai lạnh lùng nói :" tôi không đụng tới cô là vì nể mặt Lâm Gia đã từng làm ăn trước đó, cô nghĩ tôi thực sự không dám làm gì cô sao"
Nguyễn Hạo nhìn Diệp Tư Thần nói:" anh nên xử lý sạch sẽ đi, nếu không Chi Chi sẽ bị cô ta làm phiền thường xuyên đấy"
Diệp Tư Thần gật đầu nói :" tôi biết rồi" anh nhìn Lâm Giai nói"cô đi theo tôi"
Diệp Tư Thần đi ra phòng khách đột nhiên dừng lại Lâm Giai ở phía sau xém chút đụng vào anh, nhíu mày hỏi :" anh muốn nói gì"
Diệp Tư Thần đột nhiên giơ tay b.óp cổ cô ấn vào tường, lạnh lùng nói :" khi nãy tôi không làm gì cô là vì trước mặt cô ấy tôi sẽ không để cô ấy thấy những thứ không sạch sẽ nhưng sau lưng thì cô cũng thấy rồi đó" mấy chữ cuối anh như nghiến răng nói.
Lâm Giai hoảng sợ khi thấy anh như vậy, cô nhíu mày khó khăn nói:" anh ...thả...tôi ...ra trước đi"
Diệp Tư Thần nhếch môi lạnh lùng nói :" cô là ai mà dám ra lệnh cho tôi"
Lâm Giai cố gắng gỡ mấy ngón tay của anh ra, nhíu mày hỏi :" anh...muốn ..làm gì"
Diệp Tư Thần lạnh lùng nói :" cô nghĩ tôi muốn làm gì"
Lâm Giai nhăn mặt nói:" anh thả tôi ra trước, tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa được không "
Diệp Tư Thần hài lòng buông tay ra ,Lâm Giai dựa vào tường ôm cổ nhìn anh nói:" tôi đi trước đây"
Diệp Tư Thần vứt khăn giấy vừa lau tay ném vào thùng rác dưới chân , lạnh lùng lặp lại :" tôi không muốn nhìn thấy cô nữa, nếu không thì cô biết hậu quả rồi đó"
Lâm Giai đứng ở cửa gật đầu nói :" được được tôi sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa"
Ba Trần nhìn cô đang chăm chú xem liền nói:" Chi chi con quay về đi"
Mẹ Trần ôm chầm nói:" con gái, con phải thật hạnh phúc nha "
Cô ôm chầm lấy mẹ Trần khóc nức nở, Ba Trần nhìn hai mẹ con ôm nhau khóc ông cũng rất khó chịu nhưng ông không thể nào để con gái cứ ở đây mãi được.
Mẹ Trần buông tay cô ra nhẹ nhàng nói:" ba mẹ đưa con quay về"
ngày hôm sau vẫn như vậy, anh vừa lau tay cho cô thì lại nhìn thấy ngón tay cô cử động nhẹ, anh tưởng mình nhìn nhầm nên không để ý nhưng anh lại một lần nữa thấy ngón tay cô cử động anh nhất thời kích động đứng dậy bấm nút đỏ bên cạnh giường, anh nhẹ giọng nói :" Lam Chi, Lam Chi, Lam Chi"
Bác sĩ cùng y tá đi vào nhìn anh liền gọi tên bệnh nhân, bác sĩ hỏi:" Diệp Tổng, có chuyện gì vậy"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nam-thang-nho-em/chuong-84.html.]
Cảm mơn các bạn đã đọc truyện của bé Ú rất nhiều ạ, bấm theo dõi mình để được đọc truyện mới nhất ạ 🥰🥰🥰
Diệp Tư Thần nhìn bác sĩ vui mừng nói:" cô ấy cô ấy vừa cử động ngón tay" anh vừa nói vừa chỉ vào bàn tay cô.
Bác sĩ gật đầu nói :' được rồi anh tránh ra một một để tôi xem thế nào "
Bác sĩ kiểm tra cho cô rồi gật đầu nói :" Diệp Tổng, bệnh nhân đã có dấu hiệu tỉnh lại rồi, có thể nhanh nhất trong 3 ngày này bệnh nhân sẽ tỉnh lại"
Diệp Tư Thần hốc mắt đỏ nhìn bác sĩ nói:" cảm ơn bác sĩ cảm ơn bác sĩ "
Bác sĩ cùng nhau rời khỏi phòng, anh ngồi xuống nói:" Lam Chi"
Giang Yến cùng Nguyễn Hạo nghe tin cô có thể tỉnh lại thì liền lập tức đến bệnh viện nhưng lại là hai người đến cuối cùng, vào phòng đã đầy kín người.
Linh Nhi nhìn bà đang nắm tay cô, nhìn Diệp Tư Thần hỏi:" bác sĩ nói thế nào "
Diệp Tư Thần bình tĩnh nhưng có một chút gì đó vui vẻ trong ánh mắt nói:" đã có dấu hiệu tỉnh lại "
Linh Nhi ngồi lên giường nắm tay còn lại của cô nói:" Chi Chi, cậu có nghe tớ nói không, Chi Chi"
Cô từ từ mở mắt ra nhìn thấy tràn nhà trắng xóa của phòng bệnh, cô thở phào nhẹ nhõm cuối cùng cũng ra khỏi cái không gian quái quỷ đó rồi.
Diệp Tư Thần là người đầu tiên thấy cô mở mắt ra, anh nghẹn ngào nói :" Lam Chi, cô ấy tỉnh rồi"
Bà khóc vì vui mừng cuối cùng cô cũng tỉnh lại bà nghẹn ngào nói :" Chi Chi , con tỉnh rồi"
Thượng Uẩn đã chạy ra khỏi phòng gọi bác sĩ đi vào kiểm tra, mọi người đều bị đuổi ra khỏi phòng.
Bà ôm Linh Nhi vừa khóc vừa nói:" cuối cùng cũng tỉnh lại rồi, tỉnh rồi"
Linh Nhi gật đầu nói :" đúng vậy, tỉnh rồi, bà Chi Chi tỉnh rồi"
Nguyễn Hạo :" được rồi đừng khóc nữa, nên cười mới đúng"
Giang Yến vừa lau nước vừa nói :" cái này gọi là khóc vì vui có biết không "
Thượng Uẩn cong môi nói:" đừng khóc nữa, mau lau nước mắt đi, bác sĩ ra rồi"
Diệp Tư Thần thấy bác sĩ vừa ra anh liền tóm lấy bác sĩ hỏi:" cô ấy thế nào rồi "