Năm tháng nhớ em - Chương 40
Cập nhật lúc: 2024-07-26 21:11:17
Lượt xem: 51
Chương 40
Bác sĩ khẩu trang lên tiếng :" ai là người nhà bệnh nhân "
Cảm mơn các bạn đã đọc truyện của bé Ú rất nhiều ạ, bấm theo dõi mình để được đọc truyện mới nhất ạ 🥰🥰🥰
Bà được Giang Yến đỡ tiến lên chỗ bác sĩ :" là tôi, tôi là bà ngoại con bé"
Bác sĩ gật đầu nói:" bệnh nhân thành công qua khỏi cơn nguy kịch, nhưng mà lần sau sẽ không may mắn như vậy. Nếu hôm nay bệnh nhân đến trễ 5 phút là không thể cứu được nữa"
Bà gật đầu :" cảm ơn bác sĩ cảm ơn "
Bác sĩ lại dặn dò :" bệnh nhân bị dị ứng rất nghiêm trọng với đậu xanh người nhà phải chú ý"
Diệp Tư Thần gật đầu nói :" cảm ơn bác sĩ "
Bà gật đầu :" cảm ơn bác sĩ "
Bác sĩ gật đầu :" bệnh nhân đã được chuyển vào phòng hồi sức, mọi người có thể vào thăm rồi"
Cô được đưa vào phòng đơn trên tầng 6 cuối hành lang. Khi mọi người bước vào đã nhìn thấy cô sắc mặt tái nhạt nằm trên giường bệnh .
Bà nắm lấy tay cô lên tiếng khóc:" Sao cháu lại vô duyên vô cớ bị dị ứng chứ, đã lâu lắm rồi không bị mà. Sao cháu lại bất cẩn như vậy."
Bà cứ như vậy mà nắm lấy tay cô mà khóc thành tiếng, cháu bà rút cuộc tại sao lại thành ra như vậy, chỉ chưa đầy 1 tháng mà đã nằm viện hai lần, hôm nay nếu trễ 5 phút thì bà phải sống làm sao cơ chứ.
Diệp Tư Thần nắm chặt hai tay thành nắm đ.ấ.m nhìn Trương Đông rồi ra khỏi phòng.
Trương Đông cũng đi theo sau anh ra khỏi phòng.
Ở cuối hành lang Diệp Tư Thần dựa lưng vào tường nhìn Trương Đông.
Trương Đông nghiêm túc nhìn anh nói:" cậu nói đi, có chuyện gì sao"
Diệp Tư Thần lạnh lùng nhìn cậu:'" cậu đi điều tra Hàn Ngọc tại sao cô ta lại cố tình hại cô ấy"
Trương Đông gật đầu :" vậy cậu vào với bà đi, tôi lặp tức đi điều tra"
Diệp Tư Thần gật đầu rồi đi vào phòng, anh nhất định sẽ cho cô một câu trả lời. Hôm nay là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô nằm trong vòng tay anh mà mặt không còn chút m.á.u nào, chỉ có 1 tiếng mà anh cảm giác như đã qua mấy năm vậy nó lâu đến đáng sợ.
" Nước" Cô khó khăn nói, mắt nặng trĩu không thể nào mở ra.
Bà nghe cô thì thào bên tai liền lấy nước đỡ cô từ từ uống nước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nam-thang-nho-em/chuong-40.html.]
Sau khi uống nước thì cô đã có thể chậm chạp mở mắt ra nhìn thấy bà mắt đã đỏ hoe lo lắng nhìn cô, cô cười nhẹ, giọng khàn khàn nói:" không sao rồi"
Bà đánh nhẹ vào tay cô, tức giận nói:" tại sao con lại ăn đậu xanh chứ, đã biết mình không thể ăn rồi, con muốn bà phải sống làm sao đây hả" bà nói xong lại khóc lần nữa, bà rất sợ mất đi cô cháu gái và là người thân duy nhất của bà.
Cô ôm lấy bà vỗ lưng nói:" không sao rồi, cháu chỉ ăn 1 chút thôi, không sao đâu"
Bà tức giận đẩy cô nói:" cái gì mà không sao, nếu hôm nay con đến đây chỉ trễ ... 5 phút thôi thì phải làm sao đây hả"
Giang Yến đỡ bà an ủi:" bà không sao rồi, cậu ấy vừa tỉnh lại còn rất yếu, bà muốn đánh thì để vài ngày nữa bà đánh cũng không muộn"
Bà tức giận được Giang Yến đỡ qua bàn trà ở góc phòng ngồi xuống.
Diệp Tư Thần cầm ly nước đến trước mặt cô nhẹ giọng nói :" cậu uống thêm xíu nước đi"
Cô thực sự rất khát liền uống gần phân nửa ly nước trong tay anh.
Diệp Tư Thần thấy cô không uống nữa thì bỏ ly lại chỗ cũ. Nhìn thấy sắc mặt cô vẫn còn tái nhợt anh bất giác nắm c.h.ặ.t t.a.y lại.
…………………………
" Này, Rose cậu làm sao vậy. " Emma ngồi bên cạnh vỗ vào vai cô.
Cô thu hồi lại suy nghĩ của mình quay lại nhìn người bên cạnh lắc đầu.
Emma thấy cô hoàn h.ồn liền hỏi cô bằng tiếng Anh lưu loát của mình, bởi vì cô là người Mỹ đã ở đây từng nhỏ :" mình đã hỏi cậu thực sự muốn về nước sao"
Cô nhìn Emma đàn em nhỏ hơn mình một khóa đều cùng thực tập trong bệnh viện ở New York.
Hôm nay Emma hỏi cô không ở lại làm việc tại bệnh viện sao. Cô liền nhớ lại những chuyện quá khứ cô có quá nhiều kỷ niệm ở nơi đó thật sự không cách nào quên được. Nên cô quyết định rồi sao quay lại nơi mình đã có từng sinh sống.
Cô nhìn Emma gật đầu, trả lời bằng tiếng Anh :" đúng vậy, tôi sẽ về nước"
Emma tiến lại ôm chầm lấy cô :" Em sẽ nhớ chị lắm, chị có qua thăm em nữa không "
Cô vỗ lưng an ủi Emma :" có thời gian chị sẽ qua thăm em"
Emma đứng dậy đi ra phòng cho cô thu xếp hành lý. Cô ấy vừa từ bệnh viện nghe tin cô từ chối lời mời làm việc của bệnh viện thì lặp tức về nhà hỏi cô. Vừa vào nhà đã thấy cô đang thu dọn hành lý thì tiến lại hỏi lý do.