Năm tháng nhớ em - Chương 34
Cập nhật lúc: 2024-07-22 18:32:51
Lượt xem: 63
Chương 34
Thượng Uẩn lạnh lẽo nói :" Đứng lại"
Cô đứng tại chỗ không dám quay đầu nhìn lại. Đợi Thượng Uẩn nói tiếp .
Thượng Uẩn thở dài, nhàn nhạt nói :" chẳng phải em đợi ngày này 1 năm rồi, cuối cùng cũng đã tìm thấy rồi" anh dừng lại từ từ đi về phía cô cách 1 bước dừng lại nói tiếp:" Nhưng tại sao đến giờ em vẫn không chấp nhận được sự thật chứ"
Linh Nhi muốn đi lại chỗ cô nhưng bị Nguyễn Hạo cản lại không cho Linh Nhi đi.
Diệp Tư Thần cũng giơ tay cản Giang Yến lại, anh đã sơ sơ hiểu được sự việc nên không cho Giang Yến đi lại chỗ cô.
Cô từ từ quay lại với khuôn mặt đầy nước mắt nhìn mọi người sau lưng, bà ngoại và Linh Nhi cũng khóc không thua gì cô nhưng lại an ủi cô.
Cô nhắm mắt hít thở sâu lần nữa,lấy tay áo sơ mi cảu Thượng Uẩn lau nước mắt trên mặt đi. Sau khi lau nước mắt khuôn mặt lạnh lùng cô đã quay trở lại không còn thấy vẻ mặt yếu đuối vừa nãy nữa .
Thượng Uẩn vỗ vai cô nhẹ nhàng nói:" Như vậy mới đúng , đi thôi"
Cô lạnh lùng đẩy Thượng Uẩn ra rồi đi về phía cánh cửa đồn cảnh sát. Mọi người ở đằng sau cũng đi theo cô vào trong.
Cảnh sát Trần là người điều tra vụ án này thấy cô đến thì cầm biên bản đến cho cô, bình tĩnh nói:" Đây là giấy xét nghiệm ADN của nạn nhân với của cháu, hoàn toàn phù hợp "
Cô run rẩy cầm lấy biên bản đọc dòng chữ " 99,9% cùng huyết thống"
Cô ngước nhìn cảnh sát Trần run rẩy hỏi:" tìm...tìm thấy ở đâu"
Cảnh sát Trần bình tĩnh nói:" 2km dọc theo bờ biển từ chỗ phát hiện ra mẹ cháu. Bị mất kẹt ở dưới mấy hòn đá, 1 tháng du khách tình cờ phát hiện ra được."
Cô lùi lại 1 bước may mà cô chống tay xuống bàn nếu không đã bị ngã sau khi nghe cảnh sát nói.
Cảnh sát Trần đưa biên bản khác cho cô và an ủi nói:" bây giờ cháu kí tên vào đây là có thể đến nhà hỏa tang nhận tro cốt nạn nhân ."
Cô gật đầu run rẩy đưa tay cầm bút kí tên vào biên bản dưới bàn. Cô ngước nhìn cảnh sát hỏi:" cháu ... Cháu có thể vào nhìn 1 lát được không "
Cảnh sát Trần nhận lấy biên bản gật đầu dẫn đường"chú dẫn cháu đi"
Cô gật đầu rồi quay đầu nhìn về phía cửa nhẹ nhàng nói :" bà đợi con 1 lát "
Bà gật đầu nghẹn ngào nói:" đi đi , bà đợi cháu"
Cô từ từ đi theo cảnh sát Trần vào phòng trong, đứng trước cửa cô nhìn cảnh sát nói:" cháu có thể ở đây một mình với ông ấy không?
Cảnh sát Trần gật đầu giơ tay xem giờ nói:" đi đi , nửa tiếng sau chú gọi cháu"
Cô gật đầu đẩy cửa bước vào, vừa vào cô chỉ thấy có 1 giường chảy khăn trắng nằm giữa căn phòng lạnh lẽo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nam-thang-nho-em/chuong-34.html.]
Cô từ từ đi lại run run giơ tay kéo khăn trắng xuống chỉ thấy chỉ còn lại bộ xương lạnh lẽo chờ cô đến nhận.
Cô ôm lấy bộ xương khóc nấc nói:" ba ...ba ...con ...xin lỗi.. Con .. Con đến muộn rồi... Xin.. Xin lỗi."
Cô nắm lấy bàn tay cô nói:" ba hôm nay là sinh nhật tròn 17 tuổi của con rồi.... Nhưng cũng là ngày con mất đi cả ba lẫn mẹ. "
"Con xin lỗi, đến bây giờ con mới có thể tìm được ba.. Con xin lỗi ... Xin lỗi... Con bất hiếu ... Con xin lỗi. "
" Con sẽ đưa ba đi gặp mẹ có được không... Chắc chắn mẹ .... Sẽ rất vui khi thấy ba đó... Ba đợi con... Con nhất định sẽ đưa ba đi gặp mẹ ... Mẹ sẽ không cô đơn nữa "
Đúng nửa tiếng cảnh sát Trần đã đến kêu cô ra ngoài.
Cô thất thần đi ra ngoài theo cảnh sát Trần, cô đi ra trước đồn cảnh sát đi về phía bà ôm chầm lấy bà khóc nấc lên
Bà vỗ vai an ủi cô :" không sao, không sao, con vẫn còn bà mà, bà sẽ không bỏ con lại đâu "
Cô đứng dậy lau nước mắt cười nhẹ nhìn bà :" con không khóc nữa"
Bà lau nước mắt cho cô :" ngoan ,con ngoan không khóc nữa"
Cô mỉm cười nhìn bà rồi quay lại nhìn Thượng Uẩn nhẹ nhàng nói:" Thượng Uẩn"
Thượng Uẩn nhìn cô hỏi:" sao vậy"
Cô hít mũi nói:" em muốn...muốn mua bánh kem. Lấy nến số 17 "
Linh Nhi ôm chầm lấy cô khóc nức nở, cô vỗ vai tự mình lau nước mắt.
Thượng Uẩn gật đầu nói:" được , anh kêu người đi mua cho em "
Cô gật đầu cười nhẹ, rồi đẩy Linh Nhi ra nhẹ nhàng nói :" hôm nay không được khóc nữa, " cô lau nước mắt cho Linh Nhi nhẹ nhàng nói" 1 lát đi gặp mẹ mình bà ấy sẽ không vui khi thấy cậu khóc đâu"
Rất nhanh cô đã nhận được tổ chức tang lễ cho ba mình rồi chôn cất trong ngày nằm bên cạnh mẹ.
Cô nhận bánh kem từ Thượng Uẩn rồi tự tay đốt nến nhìn Linh Nhi nói:" Hát đi, còn chúc mừng sinh nhật mình nữa"
Mọi người vừa hát xong thì ai nấy đều làm theo lời cô chúc mừng sinh nhật vui vẻ với cô.
Cô thổi nến nhẹ nhàng nói :" ba mẹ hai người biết điều ước con vừa ước là gì không " cô để bánh kem nhẹ nhàng rồi giơ tay lau nước mắt nhẹ nhàng nói :" con ước ...ước từ nay về sau con sẽ không tổ chức sinh nhật lần nào nữa. Con ... Con không thích ngày sinh nhật của con nữa rồi... Con gái bất hiếu. Con xin lỗi" nói rồi cô dập đầu ba cái trước mộ ba mẹ cô.
Cảm mơn các bạn đã đọc truyện của bé Ú rất nhiều ạ, bấm theo dõi mình để được đọc truyện mới nhất ạ 🥰🥰🥰
Bà không nhìn nổi nữa tiến lại ôm cô giọng khàn khàn nói:" được không còn ngày sinh nhật nữa " dùi cô đứng dậy nhẹ nhàng nói:" Chi Chi , chúng ta về nhà thôi"
Cô gật đầu nhưng đi được 2 bước trước mặt đã tối sầm đi, trước khi hôn mê cô thấy Diệp Tư Thần ôm cô chạy bên vang lên giọng nói lo lắng của anh :" Lam Chi , cậu tỉnh lại đi" Và cô ngất xỉu trong vòng tay của Diệp Tư Thần không còn nghe tiếng gì nữa.