Nam nữ phụ sao phải bồi nam nữ chính? Chi bằng ta về với nhau. - Chương 434
Cập nhật lúc: 2024-05-07 22:30:49
Lượt xem: 2,444
Lục Ngọc đỏ mặt, sau đó dán vào lồng n.g.ự.c anh, nhẹ giọng nói: “Nhưng em đã có chồng rồi!”
Lục Ngọc bình thường chỉ gọi Phó Cầm Duy bằng tên.
Bây giờ Phó Cầm Duy nghe thấy cô nũng nịu gọi một câu chồng, đúng thật là…
Anh không khống chế nổi, tim đập thình thịch.
Phó Cầm Duy còn muốn chơi đùa với cô một chút.
Ai ngờ Lục Ngọc quá biết câu dẫn.
Vở kịch này anh không diễn tiếp được.
Phó Cầm Duy cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ anh đào mà anh khao khát, khi chạm tới, chỉ cảm thấy sự mềm mại đó trực tiếp tiến vào trong trái tim anh.
Lục Ngọc lập tức trừng to mắt, không ngờ sau khi kết hôn, Phó Cầm Duy ngày càng lưu manh.
Người từng nói một câu đã đỏ tai cả buổi đó giống như biến mất vậy.
Bây giờ họ ngày ngày ở cạnh nhau, người trước mắt này lại giống như sói hoang đã đói bảy tám bữa. Mỗi lần đều hận không thể hôn người ta tới chế.t, mãi tới khi không thể thở được, Phó Cầm Duy mới chịu thôi.
Sự nghiệp của Lục Ngọc và Phó Cầm Duy đều rất tốt đẹp, chớp mắt đã tới cuối năm.
Năm nay, Lục Ngọc đã mở tổng cộng bốn chi nhánh, bình thường bận không ngơi tay.
Lúc ăn tết, không nhịn được nghỉ dài, tiệm ma lạt thang nghỉ từ hai mươi tám tháng chạp, cho tới mười sáu tháng giêng mới mở cửa kinh doanh.
Lục Ngọc và Phó Cầm Duy đã mua rất nhiều đồ từ sớm, chuẩn bị về thôn ăn tết.
Xe sắp chất không hết, Lục Ngọc ở bên cạnh đếm kỹ, xem thử đồ cần mang có đủ chia cho hai nhà không.
Đồ họ mua là rượu chai cao cấp, giá một chai ngang với năm cân rượu gạo.
Là rượu tốt nhất, cho dù người không hiểu rượu cũng từng nghe nói nhãn hiệu này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nam-nu-phu-sao-phai-boi-nam-nu-chinh-chi-bang-ta-ve-voi-nhau/chuong-434.html.]
Còn có bốn cái dưa hấu, mùa đông này vốn không ăn được, may mà Lục Ngọc có chút tài nguyên của lão giáo sư ở viện nông học, nghe nói họ đang gây trồng dưa hấu trái vụ, nhưng sản lượng không nhiều, đều là giữ ăn.
Lục Ngọc tặng rất nhiều rượu, thuốc, đối phương mới chia cho vài cái, để ở nơi mát mẻ thoáng khí, lúc muốn ăn thì ăn, có thể để hơn mười ngày!
Chỗ họ mùa đông đốt giường lửa, nóng trong người, thích hợp ăn dưa hấu mát mẻ giải khát nhất.
Ngoài những bánh kẹo nước ngọt không thể thiếu, còn có quần áo, trang sức vàng…
Lục Ngọc nói: “Thêm bốn cây thuốc nữa đi!” Hai vợ chồng họ đều không hút thuốc, nhưng bọn họ đi xã giao nhiều, thứ như rượu, thuốc, trong nhà đều mua theo thùng.
Phó Cầm Duy nói: “Được!”
Lục Ngọc dẫn con trai và một xe quà tết về trước, định sau khi tới lấy đồ trên xe xuống, lái xe không quay lại, còn phải đón người nữa.
Gia đình chị hai Lục, chị cả và Lục Bảo, gia đình chị hai Phó.
Một xe không đủ chỗ ngồi, may mà Lục Ngọc và Phó Cầm Duy đều biết lái xe, định lái xe trống quay lại, rồi lái thêm xe ở đơn vị về, hai chiếc xe là đủ.
Họ đều muốn tự về nhưng bị Lục Ngọc cự tuyệt, xe buýt mùa đông vốn rất ít, người còn đông, đặc biệt là dịp tết, trên xe có trộm ra vào.
Xách túi lớn túi nhỏ không tiện. Lục Ngọc dứt khoát bảo họ đừng đi, đợi cô đi đón. Tuy hơi phiền phức nhưng mọi người đều có thể cùng về.
Lục Ngọc và Phó Cầm Duy cùng trở về, con trai Tiểu Tích Niên vẫn luôn lau kính đóng băng, lộ ra chút khe hở nhìn ra thế giới băng tuyết bên ngoài.
Lục Ngọc nhìn thấy, nói: “Ăn tết xong, con đã ba tuổi rồi!”
Thằng bé có hơi vui vẻ: “Vâng, con là anh trai lớn rồi!” Ở trong nhà, cậu nhỏ nhất, Tiểu Tích Niên khát vọng lớn lên hơn bất cứ ai.
Anan
Lục Ngọc mỉm cười, không nói gì.
Xe chạy một mạch về thôn.
Vừa vào thôn đã thấy không ít người đều đứng ở bên ngoài, Lục Ngọc bọn họ trực tiếp lái xe về nhà lớn của hai người họ ở trong thôn.
Vừa xuống xe đã bị bao vây: “Lục Ngọc về rồi.” Đều biết hai vợ chồng Lục Ngọc với Phó Cầm Duy làm ăn tốt.
Năm ngoái, họ là nhà đầu tiên mua tủ lạnh trong thôn, bây giờ ngay cả xe cũng mua rồi, xe riêng, trông rất uy phong!