Nam nữ phụ sao phải bồi nam nữ chính? Chi bằng ta về với nhau. - Chương 395 - Ma Lạt Thang Cá Viên
Cập nhật lúc: 2024-05-07 20:37:47
Lượt xem: 3,506
Ngày hôm sau, cá viên đầy ắp, chỉ cắt cá viên đã phải để riêng một dì làm, cá viên cắt xong cân sẵn trước, bỏ vào trong túi nhỏ, lúc dùng trực tiếp thêm vào là được.
Buổi trưa, mọi người sợ không giành được, ai cũng hô lấy cá viên.
Lục Ngọc nói: “Có cả có cả, đừng gấp.” Quả nhiên trong tay có hàng, lòng không chột dạ.
Hai trăm cân đủ bán một ngày. Cá viên hoàn toàn nổi tiếng, ngay cả chị cả cũng bội phục, cũng không biết trong cái đầu nhỏ này của Lục Ngọc sao lại nghiền ngẫm mỹ thực lợi hại như vậy.
Trước khi cô lấy cá viên ra, rất nhiều người trong huyện đều chưa từng ăn qua, bây giờ lập tức phổ biến khắp.
Ma lạt thang cá viên siêu ngon, cá viên bên trong mang theo thớ thịt cá, ăn dai.
Đậu phụ cá tươi ngọt, ăn với ma lạt thang cũng đỉnh. Khách hàng cũ gần như đều sẽ thêm hai thứ này, khiến Lục Ngọc mỗi ngày đều phải tới chỗ Từ sư phụ thêm số lượng.
Mỗi ngày Lục Ngọc đều mang tiền tới. Nhưng sau đó Từ sư phụ thấy Lục Ngọc đi tới nhũn chân, số lượng Lục Ngọc cần quá lớn, cá thích hợp làm cá viên trong huyện đều bị ông ấy mua sạch, còn chê không đủ.
Bây giờ con trai cả và con trai thứ hai của Từ sư phụ đều vào trong huyện tìm buôn cá mua, một lần mấy nghìn cân.
Con trai ông ấy còn đùa, sau này có thể mở hồ cá tự nuôi, đỡ cho bị thương lái chặt chém.
Tiền mặt trong tiệm Lục Ngọc rất nhiều, tiền mua rau thanh toán hằng ngày, bây giờ lão sư phụ cá viên cung cấp hàng cho cô cũng phải tuyển người tới làm.
Hết cách, chỗ Lục Ngọc thực sự cần hàng quá gấp.
Hôm qua Lục Ngọc lấy ba trăm cân, đã khiến họ đủ mệt, hôm nay còn sư tử gầm, mở miệng đòi tổng cộng năm trăm cân cá viên và đậu phụ cá.
So với lần đầu, lượng tăng gấp mười.
Anan
Lục Ngọc nói: “Bây giờ còn có người đặc biệt tới tiệm cháu mua cá viên, cháu đều giới thiệu họ tới chỗ chú mua rồi.”
Từ sư phụ mỉm cười, từ sau khi kế thừa kỹ thuật này từ tay cha ông ấy, chỉ được từng ấy người ăn qua.
Bây giờ người của nửa huyện đều ăn qua, đều nói ngon, coi như không uổng thủ nghệ tổ tông để lại cho ông ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nam-nu-phu-sao-phai-boi-nam-nu-chinh-chi-bang-ta-ve-voi-nhau/chuong-395-ma-lat-thang-ca-vien.html.]
Tuy Từ sư phụ mệt, nhưng vừa nghĩ tới cá viên, không khắc chế được nụ cười: “Tôi nói sao dạo này luôn có người tìm tôi mua cá viên, bây giờ tôi chỉ có thể cung cấp cho một mình tiệm cô, chỗ khác thực sự không có thời gian và sức lực làm nữa.”
Chỉ một chỗ đã làm không xuể rồi.
Lục Ngọc nói: “Không làm xuể thì tuyển người, bây giờ mua bán tốt như vậy, bao nhiêu tiền không kiếm được chứ? Đợi làm thêm ba năm nữa, sau này chú đổi một căn nhà mới!”
Nếu lời này nói vào một tháng trước, ông ấy đều cảm thấy đối phương chọc ông ấy, nhưng bây giờ nghe Lục Ngọc nói như thế, Từ sư phụ tươi cười: “Nhờ phúc của cô!”
Lục Ngọc biết chỗ họ cũng bận, không có thời gian tán gẫu, chỉ đành dặn dò thêm: “Đậu phụ cá và cá viên của cháu, chú tuyệt đối đừng quên đó.”
Từ sư phụ nói: “Yên tâm, cho dù chúng tôi không ăn không ngủ cũng phải làm đủ cho cô!”
Bây giờ ông ấy rất cung kính Lục Ngọc, Lục Ngọc là đại ân nhân có ơn tri ngộ* của ông ấy.
*nhận ra giá trị của ai đó và sử dụng họ.
Lục Ngọc lập tức bật cười, lại đi tới chỗ bán đậu phụ khô.
Mấy chỗ cung cấp hàng này của Lục Ngọc đều không xa chỗ cô, bây giờ mỗi ngày ít nhất lấy năm mươi cân.
Chất lượng đậu phụ khô của đôi vợ chồng này rất tốt, sẽ không bỏ vào nồi là nát.
Buôn bán cũng cực kỳ tốt, đôi vợ chồng làm đậu phụ khô này bình thường giao hàng cho quán cơm nhỏ.
Hôm đó thấy Lục Ngọc mở cửa, tuy không không biết cái gì là ma lạt thang, nhưng vẫn tiến cử mình, ai ngờ Lục Ngọc lập tức trở thành khách hàng lớn của họ.
Bởi vì quán khác đều sẽ không lấy nhiều như vậy, hơn nữa quán Lục Ngọc còn thanh toán ngay, vừa thấy Lục Ngọc tới, người đưa nước, người dâng trà.
Chỗ họ cũng là thủ nghệ tổ truyền, nhiều năm trước, khi quốc gia chưa cho bán, họ đều làm để đổi đồ với người khác, bây giờ có thể kiếm chút tiền.
Lục Ngọc nói: “Vừa nãy bảo anh chị đợi chút, đi cũng vội quá, tôi còn chưa trả tiền.”
Vừa nãy họ giao đậu phụ khô, chỉ là ngâm cân, đợi đếm tiền. Nhưng quán bận, họ sợ quấy rầy nên đã lặng lẽ đi trước.
Đợi khi Lục Ngọc lấy tiền tìm người mới phát hiện họ đã đi rồi, hết cách, vẫn phải đặc biệt tới một chuyến.