Nam nữ phụ sao phải bồi nam nữ chính? Chi bằng ta về với nhau. - Chương 337 - Vừa ra cữ đã có việc
Cập nhật lúc: 2024-05-07 10:04:49
Lượt xem: 2,866
Phó Cầm Duy với Lục Ngọc ân ái, người trong thôn đều biết.
Những người già mê tín trong thôn đều nói đây là nhân duyên do ông trời định. Dù sao thì lúc đầu Lục Ngọc dùng phương thức gả thay gả cho anh.
Vừa nghe nói như vậy, đều lần lượt cảm thấy có lý, quả nhiên người tính không bằng trời tính.
Có người tốt chuyện còn đặc biệt tới chỗ bác gái Lục nói, khiến bà ta tức giận cầm chổi đuổi người.
Bây giờ Lục Ngọc là người được các cô gái trong thôn ngưỡng mộ nhất.
Chỉ là cô vẫn chưa biết, lúc này đang làm việc trong bùn đất, trên mặt tràn ngập vui vẻ, rất nhanh đã bị chủ nhiệm phụ nữ gọi sang một bên.
Chủ nhiệm phụ nữ nhìn thấy Lục Ngọc, nói: “Cuối cùng cô cũng ra cữ rồi, ngột ngạt lắm chứ gì!”
Lục Ngọc vội gật đầu, bản thân cô là người nhiệt tình, ở mãi trong nhà thật sự rất chán.
Chủ nhiệm phụ nữ nói: “Cô tới ủy ban thôn một chút!” Vừa nói xong, chủ nhiệm phụ nữ đã bị người khác gọi đi.
Nói bãi đập lúa có hai người đánh nhau, không tìm được trưởng thôn, bảo bà ấy đi điều giải trước.
Lục Ngọc tới ủy ban thôn, lúc đi qua lều rau, đến xem thử một chút.
Lều rau ở đây bốn mùa như xuân, không chỉ có một số rau củ, còn có dưa quả.
Đặc biệt là dưa lưới do họ sản xuất, kích cỡ to lại ngọt, trở thành con cưng mới của thôn, nhà nhà người người trong thôn đều sẽ mua vài cái bỏ vào ảng nước ướp lạnh.
Đợi buổi tối ngồi ở cửa, vừa tán gẫu với hàng xóm vừa ăn. Người ở thôn kế bên nghe nói cũng sẽ tới mua, năm xu một cân, hễ mua là mua hai ba mươi cân!
Lục Ngọc cũng thích ăn dưa lưới, tuy không ngọt bằng sau này. Nhưng cũng ngọt thanh, sau khi được ướp lạnh càng ngon.
Trước đây Lục Ngọc ở cữ, không thể ăn đồ quá hàn lạnh, mỗi lần chỉ có thể ăn một miếng dưa lưới.
Hôm nay sáng sớm đã nói với người nhà, cô đã ra cữ, phải ăn hoàn chỉnh một cái.
Phó Cầm Duy nghe thấy Lục Ngọc nói vậy, sủng chiều đồng ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nam-nu-phu-sao-phai-boi-nam-nu-chinh-chi-bang-ta-ve-voi-nhau/chuong-337-vua-ra-cu-da-co-viec.html.]
Bởi vì chuyện này, Lục Ngọc vui cả một ngày.
Ở chỗ lều rau, không chỉ có rau, còn có cây lê và cây hồng mua từ viện nông học khác về. Quả thực là oxy thiên nhiên, mỗi lần hít thở đều sảng khoái.
Mấy lão giáo sư với người làm việc ở đây nhìn thấy Lục Ngọc, cũng đều lên tiếng chào. Họ cũng rất thích cô gái giỏi giang như Lục Ngọc.
Chị cả Lục cũng ở đây, làm người hái rau, rạng sáng mỗi ngày sẽ dậy tới hái rau. Ban ngày rảnh, thích hợp với người có sức khỏe yếu như chị ấy làm.
Anan
Thời gian trước, trong thôn còn có người giới thiệu đối tượng cho chị cả Lục, đối phương là một người ế vợ hơn bốn mươi tuổi.
Biết gốc biết rễ, nhà ông ta nghèo, mấy năm trước còn có một người mẹ già bệnh tật, ăn cơm cũng trở thành vấn đề, vốn không có ai chịu gả, sau đó mẹ già qua đời, một mình côi cút.
Con người khá thành thật chịu làm, chỉ là hôn nhân trước đây của chị cả không tốt, có bóng ma tâm lý, không đồng ý.
Nhưng người ế vợ đó vẫn rất thích chị ấy, cứ dăm ba hôm sẽ tới làm việc giúp chị cả.
Mẹ Lục còn từng nói chuyện này với Lục Ngọc. Nói thái độ của chị cả Lục cũng mịt mờ.
Lục Ngọc không cho mẹ Lục quản, chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu.
Lúc này mẹ Lục mới không nhắc chuyện này nữa.
Lục Ngọc đi tới ủy ban thôn, hễ tới thời điểm bận rộn, ủy ban thôn gần như không có ai. Chỉ có một bí thư thôn ở đó canh điện thoại.
Qua một lúc, trưởng thôn dẫn Đại Tráng tới. Nhìn thấy Lục Ngọc liền có chút vui vẻ: “Cốt cán của thôn chúng ta quay lại rồi!”
Dạo này trưởng thôn thường vào huyện họp, càng cảm nhận được tính quan trọng của Lục Ngọc.
Ngay cả cán bộ trong huyện nhìn thấy họ cũng sẽ nói chuyện thêm về lều rau. Mấy thôn khác đều ganh tỵ, người nông thôn bình thường đều khá chất phác.
Cán bộ thôn tới huyện sẽ không tích cực biểu hiện bản thân.
Muốn để lại chút ấn tượng trước mặt lãnh đạo, khó càng thêm khó, bây giờ thôn họ cũng coi như là có m.á.u mặt ở trong huyện, những điều này đều do Lục Ngọc mang tới, trong lòng trưởng thôn biết rõ.
Lục Ngọc hỏi: “Sao vậy? Chủ nhiệm phụ nữ gọi cháu tới một chuyến.”
Trưởng thôn nói: “Là tôi bảo bà ấy gọi cô tới, thôn chúng ta cũng coi như kịp lúc.”