Nam nữ phụ sao phải bồi nam nữ chính? Chi bằng ta về với nhau. - Chương 227 - Cho Thuê Nhà
Cập nhật lúc: 2024-05-06 09:32:29
Lượt xem: 4,036
Bây giờ cha anh ta còn muốn mua thêm một ít, anh ta cũng có ý này, dùng lòng heo kho, sửa lại ấn tượng trong lòng họ đối với mỹ thực Trung Hoa.
Lưu Bàng nhăn mặt nói: “Tôi cũng muốn làm nhiều, nhưng không có nhiều như thế nữa.” Vốn dĩ anh ấy lên kế hoạch có thể bán mười lăm ngày, bây giờ tính lại, cùng lắm cũng chỉ có thể bán thêm mười ngày, thế này đã tăng lượng, kết quả vẫn không đủ bán.
Sáng ngày hôm sau, họ bày hàng ra rất sớm, đại khác trước đây người của xưởng gang thép giở trò khôn lỏi xin nghỉ, kích thích những người thành thật đó, bây giờ người của xưởng lò xò cũng có sao học vậy, phái người ra xếp hàng xếp ở đầu tiên.
Sạp hàng hôm nay bày ở cổng xưởng lò xo, lúc người của xưởng gang thép tới, phát hiện phía trước có người, liền tự giác xếp phía sau, đợi mãi tới khi Lục Ngọc và Lưu Bàng tới.
Bày hết đồ ra liền bắt đầu bán.
Kết quả người thứ hai trơ mắt nhìn đối phương lấy ra một tờ giấy, người phía sau suýt ngất xỉu, đơn này ít nhất dài nửa mét.
Khiến người phía sau tức tới nói lắp: “Người…người anh em, cậu mua cho mấy người vậy?”
Người của xưởng lò xo phía trước nói: “Hơn chín giờ tôi đã tới rồi, mua giúp tám mươi người trong xưởng chúng tôi!”
Người phía sau nghe xong, tức tới tái mặt.
Thế là nhìn người đầu tiên mua từng phần một, mua tới khi chuông reng, những người khác xông ra, người xếp hàng phía sau càng dài. Người đầu tiên đằng trước vẫn chưa mua xong.
Đợi khi người đầu tiên mua xong, đã trống hết hai thùng thịt. Cuối cùng tới phiên người xếp thứ hai, anh ta tức chế.t.
Vốn dĩ chỉ muốn mua một cân thịt kho, nghiến răng mua hai cân. Không mua nhiều chút, uổng công đợi lâu như vậy.
Người mua phía sau cũng vô cùng nhanh. Người của xưởng gang thép tới muộn, khi tới phía sau, căn bản đã hết, Lục Ngọc dọn sạp, về văn phòng Lưu Bàng kiểm tra, kiếm được sáu trăm tệ.
Sau khi chia tiền xong, Lưu Bàng trực tiếp dẫn Lục Ngọc tới chỗ Lưu Chương: “Đi, dẫn chị đi xem nhà!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nam-nu-phu-sao-phai-boi-nam-nu-chinh-chi-bang-ta-ve-voi-nhau/chuong-227-cho-thue-nha.html.]
Lái xe tới nên tốc độ rất nhanh.
Dù sao Lưu Chương cũng là con trai của xưởng trưởng xưởng gang thép trong huyện, đồ có thể lọt vào mắt anh ta chắc chắn là đồ tốt. Trong tay anh ta trữ mấy căn nhà, trong đó có một căn vuông vức rất tốt.
Hơn nữa cũng rất mới, Lưu Chương nói năm đó anh ta tốn một nghìn rưỡi mua căn nhà này, nếu cô muốn, cũng bán cho cô với giá một nghìn rưỡi.
Vị trí căn nhà này rất tốt, mức giá một nghìn rưỡi thuộc giá của mấy năm trước, nếu dựa theo giá bây giờ, ít nhất cũng phải khoảng một nghìn tám, cũng được coi là bán rẻ cho Lục Ngọc rồi.
Tám trăm hôm qua của Lục Ngọc, cộng thêm sáu trăm hôm nay, tổng cộng một nghìn tư, còn thiếu một trăm.
Lưu Bàng trực tiếp hào phóng cho cô mượn một trăm. Sau đó hai người dẫn cô tới sang tên.
Có người quen trong huyện rất tiện. Rất nhanh căn nhà này đã đứng dưới tên của cô. Nhìn tờ sổ đỏ mỏng manh đó, tim Lục Ngọc đập thình thịch.
Anan
Đợi sau khi về nói với Phó Cầm Duy lại mua nhà rồi, trong mắt Phó Cầm Duy có hơi kinh ngạc, sau đó âm thầm giơ ngón tay cái với cô: “Lợi hại.”
Trên mặt Lục Ngọc có chút vui vẻ: “Vốn dĩ muốn để dành, chúng ta ra ngoài sống. Nhưng cũng không tiện cứ chạy ra ngoài mãi. Bây giờ căn nhà đó để trống cũng để trống đó, em cho thuê ra, một năm ba mươi tệ!”
Cô không quan tâm ba mươi tệ này lắm, nhưng nhà phải có người ở, để trống mãi ngược lại không tốt với căn nhà.
Cô cũng không ngờ nhanh như vậy đã có thể cho thuê được, chỉ ôm tâm thái thử xem, tùy tiện dán một tờ cho thuê, kết quả vừa mới dán, người xung quanh đã xé tờ giấy này, muốn thuê căn này.
Người đó còn nói: “Tôi có một họ hàng vào trong huyện khám bệnh, đang lo không có chỗ ở. Vị trí này rất gần nhà chúng tôi, tới lúc đó tới lui cũng có thể hỗ trợ được.”
Dù sao thì ba mươi tệ cũng không đắt, nếu không, họ sống ở nhà nghỉ mỗi ngày cũng không nỡ.
Lục Ngọc thấy đối phương thành tâm như thế cũng đồng ý.
Phó Cầm Duy nói: “Tiểu Ngọc nhà ta quá giỏi, mệt không? Nếu rất vất vả thì thôi.”