Nam nữ phụ sao phải bồi nam nữ chính? Chi bằng ta về với nhau. - Chương 113 - Chứng Cứ
Cập nhật lúc: 2024-05-04 23:52:49
Lượt xem: 3,778
Vốn dĩ anh ta không có ác cảm gì với Lục Kiều, nhưng bị cô ta nhiều lần bổ nhào tới mà tránh né ra xa.
Bây giờ đã cự tuyệt Lục Kiều rõ ràng, thế mà vẫn đu bám lên người anh ta, thực sự không biết liêm sỉ.
Lý Dục Tài nói: “Tôi không hề qua lại với cô ta.”
Lục Ngọc ở bên cạnh cũng nghe ra được anh ta nghiến răng nghiến lợi nói ra câu này.
Bây giờ nếp sống bảo thủ, không chỉ phụ nữ, đàn ông cũng như vậy.
Đặc biệt là Lý Dục Tài xuất thân ở thế gia văn hóa, cực kỳ hướng tới tình yêu. Chưa từng nghĩ có một ngày, anh ta phải công khai tâm ý với một người phụ nữ đanh đá chua ngoa nông thôn.
Đối với anh ta mà nói, chuyện này cũng cực kỳ mất mặt.
Lục Kiều cũng ngỡ ngàng với cách làm của mẹ mình, nghe bà ta nói vậy liền biết mẹ đang có mục đích gì.
Cưới trước yêu sau cũng được, kiếp trước cô ta có thể đưa tình yêu của hai người đến mỹ mãn, kiếp này nhất định cũng được.
Lục Kiều không nói gì, ở bên cạnh nhìn Lý Dục Tài, trong mắt ngập tràn tình ý.
Lý Dục Tài cảm thấy huyết áp của mình sắp tăng rồi. Không kiềm chế được cảm giác muốn mắng người trong lòng, nói: “Lục Kiều, cô tự nói đi, rốt cuộc là sao?”
Chuyện này mẹ cô ta không hiểu, cô ta còn không hiểu sao?
Lục Kiều nhìn Lý Dục Tài nói: “Anh thật sự không thừa nhận chuyện của hai chúng ta?”
Anan
Lý Dục Tài hận không thể mắng to, Lục Kiều cô kiếp này thiếu đàn ông sao, cứ phải quấn lấy anh ta. Nhưng giáo dưỡng nhiều năm đã cản anh ta lại.
Lý Dục Tài nói với trưởng thôn: “Tôi thật sự…thật sự không biết Lục Kiều với mẹ cô ta lại như thế này. Tôi không hề qua lại với cô ta, nếu có một câu giả dối, trời đánh chế.t.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nam-nu-phu-sao-phai-boi-nam-nu-chinh-chi-bang-ta-ve-voi-nhau/chuong-113-chung-cu.html.]
Anh ta tức tới mức nói chuyện cũng không lưu loát.
Trưởng thôn tin Lý Dục Tài, sau vài lần tiếp xúc, phát hiện anh ta là người rất lỗi lạc, con nhỏ Lục Kiều này ở trong thôn cũng được coi là không tồi. Nhưng phóng mắt cả huyện thành, cô ta không hề ưu tú như thế.
Ngược lại, Lý Dục Tài người ta là phóng viên huyện thành, họ dùng nắm đ.ấ.m với Tiết Gia Thôn cũng không giành được quyền lợi, thế nhưng một ngòi bút của anh ta lại làm được.
Chị cả Lục Bình của Lục Ngọc có thể thuận lợi chuyển hộ khẩu tới thôn Đại Vũ, Lý Dục Tài có công rất lớn.
Thanh niên tài hoa như vậy muốn tìm đối tượng, muốn tìm ai mà chẳng có? Hơn nữa anh ta cũng tới thôn chưa được mấy lần, lần đầu tiên chính là chuyện Lục Ngọc gả thay, đây là lần thứ hai. Sao lại có quan hệ với Lục Kiều được?
Trưởng thôn nói với Lý Dục Tài: “Cậu bình tĩnh đã.”
Dù sao trưởng thôn cũng làm cán bộ nhiều năm trong thôn, lập tức nhìn ra suy nghĩ của mẹ con Lục Kiều, đều là trai gái vừa lứa, Lý Dục Tài có điều kiện tốt, có người thích cũng là chuyện bình thường!
Nhưng nếu đu bám người ta thì không hay, nói với bác gái Lục: “Chuyện này không thể nói lung tung, bây giờ đều coi trọng chứng cứ, cô có chứng cứ gì chứng minh hai người họ từng qua lại không?”
Trưởng thôn đến pháp viện huyện một chuyến cũng có thu hoạch, đã bắt đầu chú trọng “chứng cứ” rồi.
Bác gái Lục không có chuẩn bị tâm lý, còn tưởng giống như trước kia. Trong quá khứ, danh tiếng của con gái quan trọng hơn, chỉ cần con gái cáo trạng có người trêu đùa mình, mặc kệ đối phương nói gì, đều sẽ nhận định con gái nói thật!
Sao còn cần chứng cứ nữa?
Lý Dục Tài nghe trưởng thôn nói vậy, thở phào một hơi, vừa nãy là gấp gáp tới hồ đồ, lời nói dối rõ ràng như vậy, anh ta đều không biết phân bua thế nào, may mà trưởng thôn thông minh.
Lục Ngọc nhìn mấy bà thím xung quanh xem tới say sưa, chẳng mấy chốc, chuyện xảy ra ở đây sẽ truyền ra rất sống động!
Bác gái Lục nuốt nước bọt, có vài phần căng thẳng.
Lý Dục Tài nói: “Tôi thật sự không có qua lại với con gái bà, chắc chắn là các người hiểu lầm rồi.”
Anh ta gấp gáp muốn thoát khỏi liên quan với Lục Kiều, vì vậy cô ta càng thêm lạnh lòng, nói: “Được, tôi nói chứng cứ. Bác cả anh ở nước ngoài, cô hai ở thủ đô, cha mẹ ở Cảng Thành, ông nội anh vẫn luôn muốn dẫn anh về đúng không?”