Nam Nữ Phụ Không Cần Làm Nền, Chi Bằng Kết Đôi Cùng Nhau - Chương 468

Cập nhật lúc: 2025-09-26 03:06:14
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phó Tích Niên tới chuyện chính, chút ngượng ngùng: “Có lẽ giáo viên gọi tới là chuyện khác !”

Lục Ngọc hỏi chuyện gì.

Con trai cũng .

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Cô chỉ đành tới phòng việc của giáo viên.

Giáo viên chủ nhiệm của con trai là một thầy giáo hơn năm mươi tuổi, lúc thấy Lục Ngọc cũng chút kinh ngạc: “Cô trẻ thật!” Không còn tưởng là chị gái của Phó Tích Niên đấy.

Lục Ngọc hỏi: “Thầy gọi tới là chuyện gì?”

Giáo viên chủ nhiệm : “Thời gian , trường thể thao tới đây tuyển chọn , chọn trúng Phó Tích Niên, đứa trẻ tố chất các phương diện đều mạnh, trường thể thao em tới đó, chuyện chúng hỏi ý kiến của cô.”

Lục Ngọc hỏi: “Cần chuyển cả học tịch ?”

Giáo viên chủ nhiệm ngờ Lục Ngọc cả những điều , : “Chắc là .”

Một khi trường thể thao chọn trúng, học tịch sẽ chuyển .

Đó là nơi chuyên môn đào tạo vận động viên, mỗi ngày dành hầu hết thời gian cho huấn luyện, ít môn văn hóa.

Phó Tích Niên còn nhỏ, nếu bỏ bê việc học từ bây giờ, đối mặt với thời đại đổi chóng vánh sẽ càng khó khăn hơn.

Lục Ngọc hỏi: “Con trai ở trường học biểu hiện như thế nào?”

Thầy chủ nhiệm : “Thằng bé ngoan, nhiệt tình cởi mở, các bạn học đều quý mến.”

Thấy thầy chủ nhiệm và phụ đang chuyện, thầy thể dục bên cạnh thấy , lập tức ngoài.

Qua một lúc, một đàn ông ngoài ba mươi tuổi bước , : “Cô là của Phó Tích Niên nhỉ, là huấn luyện viên Lộc!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nam-nu-phu-khong-can-lam-nen-chi-bang-ket-doi-cung-nhau/chuong-468.html.]

Lục Ngọc đáp: “Vinh hạnh!”

Huấn luyện viên Lộc : “Thể chất của thằng bé ở các phương diện đều , hơn nữa nó cũng thích vận động, chúng huấn luyện chuyên sâu, thể giành vinh quang cho tổ quốc, trở thành ngôi thể thao!”

Lục Ngọc đáp: “ dã tâm lớn như , chỉ hy vọng con trai khỏe mạnh lớn lên thôi ạ.”

Một câu của Lục Ngọc cho thấy cô đồng ý cho Phó Tích Niên theo con đường thể thao chuyên nghiệp.

Việc cũng dễ hiểu, luyện tập thể thao vô cùng vất vả, phần lớn đều là con em nhà khó khăn bao ăn bao ở, còn nhận chút ít trợ cấp. Tuy Lục Ngọc đeo trang sức đắt tiền, nhưng giàu . Dĩ nhiên sẽ chút phúc lợi mủi lòng.

huấn luyện viên Lộc thực sự cảm thấy tiếc tài năng của Phó Tích Niên. Rất hiếm khi ông thấy một đứa trẻ sức bật , thể chất các phương diện đều mạnh mẽ, thần kinh vận động nhạy bén. Người trong ngành thể thao đều , thiên phú quan trọng hơn nỗ lực, đây rõ ràng là một hạt giống , nếu bỏ lỡ thiên tài , đợi đến bao giờ mới gặp kế tiếp.

Huấn luyện viên Lộc thậm chí chút hạ : “Cô thể cho thằng bé một cơ hội ?”

Lục Ngọc hỏi: “Các huấn luyện chuyên ngành gì?”

Huấn luyện viên đáp: “Xạ kích!”

Lục Ngọc con trai đang vui vẻ vẫy tay chào từ bên ngoài, cô hiểu rõ con , đoán chừng thằng bé cũng thích môn . phụ , trách nhiệm với con cái. Mười mấy năm nó trưởng thành, đây là thời đại trong nước phát triển nhanh chóng! Bất kể là ngành nghề nào đều cần học văn hóa. Bây giờ con trốn tránh việc học để luyện thể thao, nhưng những kiến thức bỏ lỡ sẽ thể bù đắp .

Lục Ngọc : “Nếu như ảnh hưởng đến việc học văn hóa, thể cân nhắc.”

Huấn luyện viên Lộc kinh ngạc, đó vui mừng. Lục Ngọc từ chối thẳng thừng nữa. Điều đó nghĩa là vẫn còn cơ hội.

“Có thể, chỉ là đứa trẻ sẽ vất vả một chút thôi!” Họ cũng những trường hợp tương tự, luyện tập giờ học, và cả cuối tuần. nếu như , thời gian nghỉ ngơi của đứa trẻ sẽ chiếm dụng . Không còn thời gian nghỉ ngơi, lẽ lớn cũng khó mà chịu nổi, chứ đừng là trẻ con. Cho nên huấn luyện viên Lộc vẫn kiến nghị, chỉ nên chọn một hướng. Nếu ôm cả hai thì sẽ dễ dẫn đến kết quả dở dang.

Lục Ngọc : “Vậy thì để thằng bé an học tập .”

Huấn luyện viên Lộc chút nghẹn lời, đó khan hai tiếng: “Có thể cân bằng cả hai, thằng bé , tinh lực dồi dào lắm.”

Huấn luyện viên Lộc cũng Lục Ngọc kiên quyết cho con bỏ dở việc học văn hóa, nên ông : “Để đến đó để cân đối một chút!”

Loading...