Còn trứng xào cà chua, việc ở công trường lâu ăn trứng gà .
Có thêm một phần canh rong biển, món ăn chính là màn thầu và cơm tạp lương, chỉ món chính hai loại.
Mỗi ở phía bới cơm, ai cũng một bát to, còn hai vá rau, múc thêm chút canh, vội vã tìm một chỗ xổm ăn.
Trứng gà mỹ vị bọc cơm, ngon vô cùng!
Lại húp thêm ngụm canh, tươi ngon tới tận cuống họng.
Xương gà gặm cũng ghiền, xương thịt, hơn nữa bỏ đủ gia vị ngon.
Ăn cơm hộp công trường nhiều ngày như , bữa ăn coi như là cực phẩm .
“Quá ngon!” Có cảm khái, phản hồi đều là tiếng ăn cơm.
Thấy mấy vị dày vương đó, ngâm cơm trong canh húp giống như uống cháo, ăn xong vội vàng xếp hàng, ánh mắt tinh tường xem còn dư , thể xếp hàng nữa.
Những ai cũng ăn khỏe.
Không cần họ, ngay cả Phó Cầm Duy và Từ Đại Nguyên bình thường vốn nho nhã, lúc cũng ăn một bữa thật .
Canh là do Lục Ngọc nấu, còn mấy món khác đều do các chị dâu , Lục Ngọc dặn nhà ăn thì bỏ nhiều dầu mỡ.
Đám nam nhân ăn khỏe miệng dính đầy dầu, ai cũng kêu lên sung sướng.
Vừa ăn xong một vòng, thấy xếp hàng dài, may mắn là Lục Ngọc kinh nghiệm đó, dặn chuẩn nhiều cơm.
Những ăn đến thích mê, vội vàng hỏi: “Ngày mai còn cơm ?”
“Buổi tối cũng thể ăn cơm các chị nấu ?”
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Nhận cái gật đầu của chị dâu Từ, đều vui vẻ: “Tuyệt quá.”
Chị dâu Từ rằng đồ ăn nấu buổi tối sẽ khác.
Ăn cơm xong, họ chìm đắm trong dư vị no đủ, : “Vẫn là chị dâu nhà chúng thương chúng .”
“Phó tổng cũng , nguyện ý mua thịt cho chúng .”
“Nếu ngày nào cũng ăn như , dù tiền công, cũng nguyện ý !”
Anan.
Người bên cạnh : “Xem chút tiền đồ của !” Thực trong lòng cũng nghĩ , nhưng .
Chị dâu Từ xong, thu dọn bát đũa, buổi tối còn nấu một bữa nữa, buổi chiều chuẩn sẵn, bây giờ chị bội phục Lục Ngọc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nam-nu-phu-khong-can-lam-nen-chi-bang-ket-doi-cung-nhau/chuong-463.html.]
Cô để mua đồ ăn rẻ ngon.
Giống như xương gà mà ăn, thực cũng tốn bao nhiêu tiền.
Công nhân ăn xong, ai nấy đều tấm tắc khen ngon.
Buổi tối nấu món tim gà xào thì là, đều ăn vô cùng vui vẻ.
Làm xong việc, chị dâu Từ về nhà, Từ Đại Nguyên ngâm chân xong ở trong sân.
Chị dâu Từ cảm khái : “Bây giờ em gặp Lục Ngọc mới thế nào là lợi hại, giỏi quản lý sổ sách, giỏi nấu nướng!”
Đây đúng là kiểu ‘lên phòng khách, xuống nhà bếp’ như thường . Không giống chị , tuy lòng giúp Từ Đại Nguyên, nhưng vì chữ, chị cũng chỉ thể những việc lặt vặt.
Việc ăn uống ở đây lên, các công trường xung quanh cũng tiếng.
Chỗ của họ khai công sớm nhất, gần một nửa, xung quanh cũng là các công trình đang xây dựng.
Buổi trưa, mấy ngoài giao tiếp chạy qua chạy , chung với chuyện hút thuốc.
Vốn dĩ những doanh nghiệp bản địa cảm giác ưu việt, nhưng bây giờ sự chuyển biến ngược .
Họ vẫn ăn cơm của công trường, còn ở đây cơm ba món, đều là đồ ăn cao cấp.
Chỗ Lục Ngọc cứ dăm ba ngày nấu cho họ một bữa xương gà hầm khoai tây.
Những công nhân ở công trường bên cạnh cũng khá ranh mãnh, bình thường xưng gọi em với chỗ Lục Ngọc.
Đợi đến giờ ăn cơm liền chung một chỗ, thi thoảng còn thể xin nửa miếng, nửa miếng từ bát của khác.
Cho dù ăn thịt, ăn miếng khoai tây dính mùi thịt cũng thấy ngon.
Ăn xong, họ vội vàng cảm khái: “Chỗ các cũng quá .”
Những ở đây khen cũng vênh mặt lên, : “Không chỉ ăn uống , còn phát lương theo tháng nữa.”
Công nhân xung quanh thì ngây : “Các phát lương theo tháng?”
Bọn họ đều là xong việc mới quyết toán một , còn ông chủ xong việc liền trốn mất.
Tìm cũng chỗ nào mà tìm.
Còn họ thì , phát lương mỗi tháng, đột nhiên cảm thấy cơm công trường trong tay còn ngon nữa: “Chỗ các còn tuyển ?”
Mấy em của Từ Đại Nguyên : “Tuyển chứ, nhiều thêm mấy thì sẽ công sớm!”
Thế là, đến buổi chiều, công trường bên cạnh chuyển sang, đến buổi tối, mấy liền tới chỗ Từ Đại Nguyên nhận cơm hộp.