Hộ khẩu luôn là nỗi niềm nhức nhối của dân nông thôn, nó hạn chế sự phát triển của ít .
Muốn bên ngoài sinh sống mà hộ khẩu, về cơ bản sẽ ai tiếp nhận.
Hơn nữa, việc xin cấp sổ hộ khẩu luôn nghiêm ngặt, thông thường chỉ những giới thiệu hoặc đơn xin đặc biệt mới thể phê duyệt.
Một thôn sáp nhập huyện khó khăn, nay huyện lên tỉnh, đó chính là việc vượt qua nhiều cấp bậc, độ khó càng thêm chồng chất.
Bây giờ bắt đầu chính sách mua nhà tặng kèm hộ khẩu ?
Phó Chi sợ Lục Ngọc hiểu rõ tầm quan trọng của việc , liền giải thích cặn kẽ cho cô : “Hai đứa các con đều là những năng lực, chuyện gì cũng thể , nhưng cũng suy nghĩ cho tương lai của đứa trẻ!”
Bà ngừng một chút, tiếp: “Môi trường giáo dục ở tỉnh vượt xa huyện nhiều. Bây giờ đứa trẻ còn nhỏ, thông minh lanh lợi như , hai đứa cố gắng bồi dưỡng cháu hơn nữa.”
“Đừng những lời đại loại như học hành vô dụng. Học tập chắc chắn sẽ ích, hơn nữa bây giờ Đại học khôi phục bao nhiêu năm gián đoạn !”
Chính sách mua nhà tặng hộ khẩu, thực chất cũng là một cánh cửa quan trọng, bình thường thể dễ dàng gom đủ một khoản tiền lớn như .
hiện tại Phó Cầm Duy đang kinh doanh xưởng, tiệm ma lạt thang của Lục Ngọc cũng đang ăn khách, tiền để mua nhà thì tuyệt đối thành vấn đề.
Lục Ngọc bèn hỏi: “Thông tin đáng tin cậy ạ?”
Phó Chi khẳng định: “Yên tâm , tin tức tuyệt đối chính xác.”
Lục Ngọc : “Được, khi về con sẽ bàn bạc với Cầm Duy một chút. Tiền bạc thì thành vấn đề, chủ yếu là đang phát triển ở huyện . Nếu bây giờ chúng con , chẳng là bắt đầu từ đầu !”
Phó Chi : “Người bình thường nhanh nhạy, gặp chuyện trở nên ngốc nghếch như ! Tiệm của con cũng thể mở rộng ngoài tỉnh, xưởng của Phó Cầm Duy cũng thể chuyển đến đó. Đó sẽ là một sân khấu lớn hơn nhiều, nhiều mơ ước đến đó mà , con còn do dự gì nữa!”
Lục Ngọc cũng cảm thấy lời bà lý.
Ở huyện thứ đều thuận lợi khiến cô còn nữa, về phương diện , cô quả thật bằng Phó Chi.
Bà luôn dám nghĩ dám , luôn tìm kiếm cho một sân khấu rộng lớn hơn.
Lục Ngọc cũng cảm thấy khích lệ, đó cô kể cho Phó Chi một chuyện khác. Hai đều cảm thấy thu hoạch lớn cuộc trò chuyện .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nam-nu-phu-khong-can-lam-nen-chi-bang-ket-doi-cung-nhau/chuong-439.html.]
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Anan
Thu hoạch của Lục Ngọc là nhận thức rằng tầm của nên giới hạn chỉ ở đây. Ban đầu, Lục Ngọc dự định sẽ phát triển mạnh mẽ hơn năm 1987 khi chính sách cải cách mở cửa đẩy mạnh, nhưng Phó Chi khuyên cô nên bắt đầu hành động ngay từ năm 1984! Như cũng , đợi đến năm 1987, nền tảng tích lũy của cô sẽ càng thêm vững chắc. Cô thể vì một chút thành tựu nhỏ nhoi mà tự mãn.
Vấn đề khiến Phó Chi trăn trở cũng Lục Ngọc giải quyết.
Phó Chi chỉ một ý niệm ban đầu về siêu thị, nhưng do bạn của bà từ nước ngoài gửi thư về, nhiều chi tiết nhạy cảm thể quá rõ ràng. Bà cũng dựa trí tưởng tượng và sự đồng cảm để phác thảo nên ý tưởng về siêu thị.
Sau khi chuyện với Lục Ngọc, bà mới nhận rằng ý tưởng siêu thị mà bà hình dung thực chẳng là gì so với những siêu thị thực tế .
Lục Ngọc từng thấy nhiều siêu thị, cô bổ sung thêm nhiều chi tiết cụ thể, giúp giải đáp những khúc mắc trong trí tưởng tượng của Phó Chi.
Hai bên đều cảm thấy đạt những kiến thức quý báu, họ trò chuyện tới ba giờ sáng vẫn còn cảm thấy thỏa mãn, chỉ vì cơ thể quá mệt mỏi, hai mới dần dần chìm giấc ngủ.
Trước khi ngủ, Lục Ngọc luôn cảm giác quên điều gì đó, nhưng vì quá buồn ngủ nên cô thể nhớ .
Sáng hôm tỉnh dậy, cô kinh ngạc phát hiện đang trong vòng tay của Phó Cầm Duy, cứ ngỡ đột nhiên dịch chuyển tức thời.
Phó Cầm Duy bên cạnh giọng phần trách móc: “Đã hứa là mở mắt sẽ thấy em, mà em về!”
Lục Ngọc chớp mắt hỏi: “Vậy em về đây?” Câu hỏi bật khỏi miệng, cô thấy Phó Cầm Duy biến sắc.
Anh đáp: “Anh bế em về.”
Lục Ngọc lập tức ôm mặt trốn chăn. Họ là vợ chồng, nhưng cô chuyện gì đó quá mật, lỡ để trong thôn thấy, họ sẽ nghĩ cô thể rời xa chồng.
Phó Cầm Duy : “Anh bế em về lúc sáu giờ sáng, ai thấy !”
Trời mùa đông, thức dậy sớm vốn dễ dàng.
Huống hồ lúc đó trong nhà vẫn còn đang say giấc, chỉ cha vợ mở cửa cho .
Phó Cầm Duy vẫn canh cánh trong lòng chuyện Lục Ngọc thất hứa.