Lục Ngọc cúi đầu , Tiểu Tích Niên bi bô gọi . Sau đó, còn hôn lên má của Lục Ngọc: “Mẹ, con nhớ .”
Trái tim Lục Ngọc ấm áp hẳn lên, cô : “Mẹ cũng nhớ con .”
Tiểu Tích Niên : “Mẹ đừng buồn nữa.”
Lục Ngọc kinh ngạc Tích Niên, đứa trẻ bé nhỏ như thế mà thể cảm nhận sự đổi trong cảm xúc của cô.
Trong lòng Lục Ngọc chút hổ thẹn, thì khiến con trai lo lắng , cô lập tức : “Là , sẽ buồn nữa !”
Tích Niên vui vẻ thơm lên má một cái.
Phó Cầm Duy bế con trai sang một bên : “Nhỏ như dỗ dành phụ nữ vui vẻ , nào, học !”
Dáng vẻ Tiểu Tích Niên ấm ức phụng phịu chọc Lục Ngọc bật .
Lục Ngọc khi giải quyết xong chuyện trong thôn, mới về tiệm với chị cả Lục: “Khoảng thời gian chị thật sự vất vả !”
Trong tiệm luôn bận rộn, để một chị cả xoay sở, sợ là khiến chị mệt lả .
Lục Ngọc : “Sau ngày nào em cũng sẽ ở tiệm với chị.”
Chị cả Lục vẫn luôn yêu chiều Lục Ngọc như cách yêu chiều một cô em gái nhỏ.
Điều đó khiến Lục Ngọc chút ngượng ngùng, bây giờ cô , chỉ chị cả vẫn coi cô như một đứa trẻ.
Chị cả Lục : “Bây giờ chị hoạt động, sức khỏe cũng hơn nhiều .”
Thấy sắc mặt chị cả hồng hào, dáng vẻ thật sự khỏe mạnh hơn nhiều.
Lục Ngọc thấy mới yên tâm hơn, cô vẫn luôn lo sợ chị việc quá sức.
Chị cả Lục lén lút kéo Lục Ngọc sang một bên, thì thầm, dùng tay lặng lẽ chỉ một phụ nữ tóc xoăn, : “Cô chút gì đó kỳ quái.”
Lục Ngọc nhỏ giọng hỏi: “Sao ạ?”
Chị cả bình thường bận rộn, khách tới lui nườm nượp, nhưng chỉ phụ nữ tóc xoăn khiến chị chú ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nam-nu-phu-khong-can-lam-nen-chi-bang-ket-doi-cung-nhau/chuong-427.html.]
Người ngày nào cũng tới, ăn xách về, còn ngừng bắt chuyện với phục vụ, bà chủ là ai, mỗi bát bán kiếm bao nhiêu lợi nhuận.
Hắn còn dò hỏi nguồn nhập gia vị, tiền lương trả cho nhân viên hàng tháng, và vô những chuyện lặt vặt khác.
Dần dà, chị cả Lục khỏi sinh nghi.
Lục Ngọc giải thích: “Đoán chừng là lén học công thức.” Ở đời , Lục Ngọc gặp ít như , nên cũng lấy lạ.
Chị cả xong liền tỏ căng thẳng: “Cô sẽ trộm mất công thức chứ? Gia vị chúng dùng đều bày ngoài, ai cũng thể thấy. Nếu cứ ăn mãi, chắc chắn sẽ cách phối bao nhiêu đường, giấm, nước tương, đậu phộng nghiền…”
“Kinh doanh mà kiếm nhiều tiền như , nếu để khác nhòm ngó và theo, thì sẽ còn gì nữa.”
Lục Ngọc trấn an: “Không , cô học lỏm !”
Người phụ nữ tóc xoăn cho rằng hành sự kín đáo, thần quỷ . thực tế, Lục Ngọc sớm nhận ý đồ của cô .
Cô thể ăn cả buổi trời chỉ để ăn hết một bát mì, trong khi những khác qua mấy . Mục đích của cô là chờ cho xung quanh rời để tiện bề dò hỏi.
Chẳng mấy chốc qua giờ ăn trưa. Vào ngày thường, phần lớn khách hàng đều là công nhân từ các xưởng lân cận. Họ ăn xong là về, chỉ còn mấy dì đang dọn dẹp vệ sinh.
Người phụ nữ tóc xoăn bắt đầu hành động. Cô ăn một bát ma lạt thang trong gần hai tiếng đồng hồ, đến nỗi sợi mì nở mềm nhũn.
Cuối cùng, khi còn vị khách nào, phụ nữ tóc xoăn mới trực tiếp tìm đến Lục Ngọc và hỏi: “Cô chính là bà chủ ở đây ?”
Lục Ngọc giả vờ như gì, hỏi : “Có chuyện gì ?”
Người phụ nữ tóc xoăn : “ học công thức của cô để mở tiệm, cô cứ giá .”
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Tuy Lục Ngọc nhận thấy phụ nữ ăn mặc phần quê mùa.
xét theo bối cảnh thập niên 80, kiểu quần áo đó xem là khá thời thượng.
Lục Ngọc từ chối: “Thật tiếc, nhận dạy nghề!” Gần đây cô xem xét địa điểm và dự định nhanh chóng mở thêm chi nhánh.
Việc cũng tiện cho việc chị hai Phó và chị cả thể hỗ trợ ở hai nơi, để khách hàng ở xa còn lặn lội đến đây ăn.
Người phụ nữ tóc xoăn ngờ từ chối, bèn : “Cô cứ giá , lẽ nào trả nổi ?” Cô chút khinh miệt, cho rằng Lục Ngọc chỉ là hét giá cao hơn.