“ , còn cả những lều rau củ nữa!”
Lợi nhuận từ những lều rau củ , ai ai cũng đều rõ. Giờ đây, nếu nó trở thành tài sản cá nhân, thì bất kỳ ai chủ lều rau, chẳng đó sẽ kiếm bộn tiền ?
Vấn đề , trưởng thôn cũng mất nhiều thời gian để tiêu hóa và chấp nhận.
Trưởng thôn : “Ruộng đất sẽ chia theo nhân khẩu, mỗi đều phần!”
Dân thôn xôn xao: “Chia đều như , nhỡ trúng đất thì ạ?”
Sự chênh lệch giữa đất và đất trong thu hoạch là lớn.
Trưởng thôn giải thích: “Nếu trúng đất , chúng sẽ bù thêm các vật phẩm khác cho .”
“Vậy còn lều rau củ quả thì ạ?”
Trưởng thôn đáp: “Sau , lều rau củ quả sẽ giải tán hết. Mọi thể tự dựng lều, chuyện tự các vị quyết định, ruộng thì , trồng rau thì trồng, các giáo sư cũng sẽ còn ở nữa!”
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Anan
Ban đầu còn đang suy nghĩ xem lều rau củ sẽ thuộc về ai quản lý, nhưng các giáo sư sẽ rời , ai nấy trong lòng đều khỏi mất tự tin: “Vì họ ạ? Là chúng sai điều gì ?”
Trong lòng đều trở nên căng thẳng và lo lắng.
Trưởng thôn giải thích: “Không là do chúng . Các giáo sư chuyển , họ cũng bắt đầu tự gây trồng riêng !” Mô hình hợp tác đây dần tan rã, sản xuất và buôn bán đều hoạt động độc lập.
Trưởng thôn chút tiếc nuối: “Theo lời lãnh đạo huyện, những kinh nghiệm dựng lều và một giống cây trồng cũng chuyển giao cho các thôn khác!” Trong đó, tài liệu về trồng rau chi tiết, chỉ cần theo là thể đạt kết quả.
Lời như đổ thêm dầu lửa. Đây là lều rau, là nguồn thu chính của thôn, họ bí mật gìn giữ suốt hai năm mới gây dựng quy mô . Nếu bí quyết phổ biến khắp nơi, liệu họ còn thể bán với giá như hiện tại ?
Trưởng thôn : “Khi thời thế đổi, các trụ vững ? Bất kể thế nào, dù chúng cũng kinh nghiệm hơn khác hai năm, cùng lắm bán rẻ một chút, chung quy cũng sẽ lỗ vốn!”
Một vị bô lão trong thôn lên tiếng: “Làm việc tập thể nhiều năm như , giờ tổ chức quan tâm đến chúng nữa, chúng thấy sợ!” Cảm giác giống như trung niên bỗng dưng mất mái nhà.
Trưởng thôn bất lực : “Việc cũng còn cách nào khác, thôn nào cũng tiến hành chỉnh đốn, sẽ hơn thôi!” Tuy , nhưng trong lòng ông cũng chút tự tin nào.
Trưởng thôn cho dân thôn thời gian suy nghĩ thêm, ông lệnh: “Tất cả cán bộ thôn tập trung về ủy ban thôn để họp, cố gắng sắp xếp thỏa, việc chia đất như thế nào, hôm nay sẽ tiến hành phân chia xuống.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nam-nu-phu-khong-can-lam-nen-chi-bang-ket-doi-cung-nhau/chuong-373.html.]
Chuyện nếu bắt đầu thì cho nhanh gọn và dứt khoát.
Lục Ngọc đồng ý, và lập tức lao công việc bận rộn.
Rất nhiều tài sản tập thể cần kiểm kê, Lục Ngọc đưa một ý tưởng để giúp trưởng thôn.
Ý tưởng đó giải quyết vấn đề lớn nhất cho trưởng thôn.
Một lúc , các cán bộ thôn đều rời , tiếng thảo luận bên ngoài vẫn còn náo nhiệt.
Trưởng thôn dẫn mấy vị bô lão uy tín nhất thôn phân vẽ đất đai.
Trưởng thôn vẫn việc công chính, hơn nữa còn sự giám sát của các bô lão trong thôn, nên dân thôn cũng quá nhiều ý kiến phản đối.
Đất đai chia đều, Lục Ngọc, Phó Cầm Duy và Tiểu Tích Niên cũng phần đất của .
Nhân khẩu càng đông thì càng lợi, giống như nhà họ Phó, chia nhiều đất hơn.
Lục Ngọc rằng cô ý định ruộng, đất cô giao hết cho chồng quản lý!
Mẹ chồng cô lập tức : “Vậy thì quá, sẽ đưa con tiền thuê đất nhé.” Số tiền đủ để chi trả cho chi tiêu một năm của họ.
Việc chia đất diễn nhanh, tiếp theo là khâu quan trọng nhất.
Thứ mà mong nhất chính là cổ phần ba phần của chuồng heo, nông cụ và máy kéo.
Trưởng thôn : “Những tài sản trong thôn sẽ tiến hành đấu giá, chỉ nhận tiền mặt, chấp nhận ghi nợ, tiền thu sẽ chia cho thôn.” May mắn là Lục Ngọc đưa ý tưởng cho trưởng thôn.
Nói như , lòng dân thôn dần định hơn, cảm thấy việc đều công bằng.
Hiện tại chính sách những biến đổi to lớn, dân thôn đều chút lung lay.
Sau khi thông báo và chia đất xong xuôi, lẽ thể về nhà, nhưng ai nhúc nhích. Ruộng đất giờ thuộc về mỗi nhà, vui kẻ buồn, mất mát lẫn lộn.
Dân làng thấy gia đình ba Lục Ngọc vẫn còn ở đó, vội vàng chặn cô hỏi: “Ruộng nhà các cô đều giao cho chồng , cô định gì?”
Lục Ngọc đáp: “ thể sẽ huyện mở một cửa hàng.” Vừa cô xin thôi chức Trưởng thôn và Chủ nhiệm Hội Phụ nữ, hai cũng ngăn cản.