Sau khi Lục Ngọc hỏi thăm, bí thư thôn ở bên cạnh chêm lời: “ Phó Chi .” Sau đó năm đó bà tới từ tỉnh thành, tướng mạo xinh . Khi tham gia sản xuất, bà một tên lưu manh để ý. Chuyện ầm ĩ lớn, nhiều đều , nhưng tên lưu manh vợ . Sau đó đàn bà đó ầm lên, một mực Phó Chi là tiểu tam.
Cuộc náo loạn diễn khá dữ dội, dù bà khẳng định trong sạch nhưng cũng ai chứng. Cộng thêm hai vợ chồng tên lưu manh một xướng một họa, thời đó nếp sống trong thôn vốn nghiêm khắc, kẻ thứ ba xem là trọng tội.
Lục Ngọc cực kỳ tức giận, cặp đôi khốn nạn thật sự vô liêm sỉ, đạt mục đích thì hủy hoại khác, quá là vô đạo đức.
Lục Ngọc bèn hỏi: “Vậy bây giờ thể đón bà về ạ?”
Bí thư thôn trầm ngâm: “Chắc là !” Chuyện ông cũng rõ, nhưng ngày xưa việc phán xử nghiêm khắc.
Lục Ngọc : “Vậy cháu xin phép huyện để thủ tục.”
Trưởng thôn phần khó hiểu: “Sao cô quan tâm đến chuyện như ?”
Lục Ngọc đáp: “Bà là bạn nhất của cháu, hơn nữa con cái, bình thường cũng chẳng ai chăm sóc, quá đáng thương.”
Trưởng thôn , cảm khái nhân nghĩa của Lục Ngọc, bèn một tờ giấy, dặn dò: “Cô cứ cầm tờ , huyện tìm !”
Các cơ quan ban ngành trong huyện vốn phức tạp, ngoài những mối quan hệ giao thiệp lâu năm như trưởng thôn, bình thường quả thật dễ như chong chóng.
Lục Ngọc mừng rỡ: “Cháu đa tạ trưởng thôn.” Cô định mấy hôm nữa sẽ huyện một chuyến.
Trưởng thôn : “Nếu cô thành thủ tục giấy tờ cho bà , chắc chắn Bạch Gia Thôn sẽ thả .”
Lục Ngọc trịnh trọng gật đầu, đó cảm ơn trưởng thôn và bí thư thôn rời .
Đợi Lục Ngọc , trưởng thôn mới vỗ đùi cái đét, ôi thôi , quên béng mất chuyện hỏi cô về việc mua xe đạp, đành để dịp !
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Ngoài trời tuyết rơi trắng xóa, gió núi thổi bạt đường , xe buýt, chẳng thể huyện. thể đến Bạch Gia Thôn để thăm hỏi một chút.
Cô cũng quen đường quen lối, ở Bạch Gia Thôn hầu hết đều cô, cô đến tìm Phó Chi, liền nhiệt tình chỉ đường.
Trưởng thôn Bạch Gia Thôn tin cũng vội vàng chạy tới.
Lục Ngọc vốn là tài, chỉ một phương pháp đậu phụ thối cũng giúp thôn nhà kiếm tiền gấp đôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nam-nu-phu-khong-can-lam-nen-chi-bang-ket-doi-cung-nhau/chuong-312.html.]
Lại còn rau củ quả trái vụ cho Đại Vũ Thôn, giờ đây Đại Vũ Thôn bán sỉ rau củ tiết kiệm công sức thu lợi nhuận.
Trưởng thôn Bạch Gia Thôn mang giày sốt sắng hỏi đang ?
Người bên cạnh thưa rằng hình như Lục Ngọc tìm Phó Chi.
Dường như Phó Chi phát điên, vốn ai xung quanh để ý đến bà , hơn nữa cũng chẳng ai chuyện với một kẻ điên.
Lần đầu tiên Lục Ngọc thấy Phó Chi, bà mới chỉ ngoài bốn mươi hai tuổi, đôi tay là nứt nẻ vì giá lạnh, bà ngủ một chiếc giường bằng rơm, cái lạnh thấu xương, mái tóc rối bời.
Có lẽ trải qua quá nhiều thời gian ở đây, khuôn mặt bà hằn đầy vẻ tang thương, nếu chỉ gương mặt đó, quả thực trông bà như ngoài sáu mươi tuổi.
Lục Ngọc : “Cháu là con gái của Lý Văn Tĩnh.”
Lý Văn Tĩnh là tên của Lục Ngọc.
“Những năm qua cháu vẫn luôn tìm dì, ngờ dì ở gần thôn như . Bây giờ cháu về để mang cho dì một cái chăn bông, nấu chút đồ ăn. Dì còn thiếu thứ gì khác ạ?”
Lời dứt, nước mắt tuôn rơi má Phó Chi.
Không hiểu vì , Lục Ngọc cảm thấy khó chịu trong lòng khi thấy Phó Chi .
Hoàn cảnh ở đây thực sự quá tồi tệ, con thể nào chịu đựng nổi.
Lục Ngọc : “Cháu về lấy ít đồ cho dì ạ.”
Lục Ngọc đến quá gấp gáp, trưởng thôn Bạch kịp thấy bóng dáng của cô, khi ông đuổi tới, cô rời khỏi thôn .
Sau khi Lục Ngọc về với Lục, vành mắt bà Lý Văn Tĩnh lập tức đỏ hoe, gương mặt tràn ngập sự tự trách, đây bà cũng từng tìm, nhưng tìm mãi thấy.
Không ngờ Phó Chi ở gần đến , thật đúng là tạo hóa trêu ngươi.
Lục Ngọc lập tức tìm chăn, còn Lục thì lấy chiếc bánh mì bà để dành trong nhà, nỡ ăn, cũng theo tới.
Khi đến đó, nước mắt của Lục ngừng rơi xuống, bà luôn miệng hối hận. Nhìn thiếu nữ ngày xưa giờ biến thành một đàn bà già nua, khung cảnh thực sự quá ngột ngạt.