Bác gái Lục bực bội, bây giờ mang thai hưởng phúc sướng như , cũng cần đồng việc. Sao cô còn ngày ngày cau khó chịu.
Tâm trạng Lục Kiều , ngày nào cũng cau , cộng thêm sắc khí mang thai , dung mạo nhiều so với lúc kết hôn.
Bác gái Lục ở bên cạnh : “Con xem bộ dạng của con, đàn ông nào thể thích con, giống như điên !” Tính khí nóng nảy, còn tiêu xài phung phí, hề chút dịu dàng hiền thục của phụ nữ nông thôn.
Bác gái Lục chỉ là buột miệng , nhưng lọt tai Lục Kiều vô cùng khó chịu: “Được, bây giờ đều xem thường đúng ?”
Bác gái Lục : “Mẹ ý đó.”
Lục Kiều phần suy sụp: “Mọi đều coi trọng Lục Ngọc đúng ? Nó điểm nào hơn ! Bây giờ cuộc sống của nó đều là do nhường cho nó.”
Phó Cầm Duy quả thực là một đối tượng kết hôn ưu tú, đây Lục Kiều luôn tìm một giàu để đổi đời, nhưng bây giờ mới phát hiện nàng bỏ lỡ đàn ông nhất.
Bác gái Lục : “Bây giờ con cũng vui , lúc đầu bảo con kết hôn đàng hoàng, chẳng hơn bây giờ ?” Tuy Lục Kiều tìm một giàu .
chồng cô còn như , đúng sai, chung quy vẫn kém một bậc, cũng chỉ như bà mới hiểu hết nỗi khổ đó.
Bác gái Lục bình thường chuyện nhỏ trong nhà đều nhường nhịn Lục Kiều, chiều hư cô ngày càng quá đáng, hở một chút là nổi giận.
Cho dù Lục Kiều hối hận, cũng cứng miệng : “Ta sống sung sướng là sai ?”
Bác gái Lục thấy cô tức tới lồng n.g.ự.c phập phồng, : “Dừng dừng dừng, thôi nào, ai chọc con ? Mẹ cũng con cái gì.”
Trong lòng bà cũng chút tức giận, cháu trai nhà , em nhà đều liên lụy. Địa vị của bà trong thôn cũng còn như .
Bà còn chồng chèn ép, bây giờ chồng cũng còn tôn trọng bà nữa. Bây giờ bà còn hầu hạ con gái mang thai, con gái cứ dăm ba hôm giận dỗi.
Bác gái Lục chỉ cảm thấy bà là khổ sở nhất đời, bà : “Con đừng điều, ở thì ở, ở thì cút.” Ngày nào cũng ầm ĩ như là ý gì.
Từ khi Lục Kiều về, ban ngày đều ai ở nhà chính, chỉ sợ Lục Kiều một lời hợp bới móc xỉa xói, đứa trẻ hiền lành , cũng , bây giờ biến thành như thế .
Lục Kiều : “Đây chính là lời thật lòng của đúng , hừ, đây, đừng hối hận!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nam-nu-phu-khong-can-lam-nen-chi-bang-ket-doi-cung-nhau/chuong-296.html.]
Bác gái Lục im lặng, hai đang giằng co.
Cổng vẫn đang mở, xa xa thấy chị Lý lắm mồm trong thôn tới, đôi mắt đó là chuyện gì, : “Sao , hai con các cãi ?”
Bác gái Lục ghét cay ghét đắng những kẻ , vốn chẳng lụng gì chỉ giỏi đặt điều: “Không chuyện gì.” Lời của bà quả quyết.
Chị Lý Lục Kiều, hỏi: “Em gì …?”
Bác gái Lục tưởng chị Lục Ngọc mang thai, đợi hết câu nhíu mày: “Được , cô đừng hóng hớt nữa.”
Lục Kiều, như cố tình trái lời , cất giọng: “Sao ạ, cái gì?”
Bác gái Lục đột ngột ngắt lời Lục Kiều: “Con thai thì nên dưỡng thai cho ! Đừng lo chuyện bao đồng.”
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Lục Kiều cứ khăng khăng hỏi cho lẽ.
Chị Lý bèn : “Phóng viên Lý gửi kẹo hỉ cho Lục Ngọc.”
“Lục Ngọc là ân nhân cứu mạng của ông nội phóng viên Lý, năm đó nếu cô bám lấy , thể chuyện tráo dâu!”
Chị Lý quả nhiên mang ý đồ , còn thêm chi tiết: “Tặng đồ cao cấp, bóc bên trong còn sô cô la.”
Người nông thôn từng thấy loại kẹo hỉ , giấy gói bên ngoài còn lấp lánh.
Năm đó Lý Dục Tài suýt chút Lục Kiều quấn lấy, tuy nhân phẩm của cô , nhưng leo cao!
Anan.
Lục Kiều sững sờ, Lý Dục Tài thế mà kết hôn .
Thoắt cái, khí lực cô như rút cạn, phịch xuống ghế.