Hai thôn cách một chuyến xe, nên việc về hề dễ dàng.
Lâu ngày gặp, mấy chị em chuyện một hồi, nhưng vì nhà quá nhỏ, chỗ thoải mái, nên cuộc trò chuyện trọn vẹn.
Lục Ngọc : “Tiểu Phó vùng ngoài , hôm nay chị hai ở nhà em , chị cả cũng tới luôn.”
Cha Lục vui vẻ : “Được.” Họ lo chị hai sẽ từ chối.
Chị hai Lục : “Vậy thì em sẽ ở một đêm, dù em cũng việc gì khác.”
Sau đó, họ bắt đầu về công việc mà chị cả tìm . Bình thường chị hái rau giúp thôn, chị cả Lục nắm bắt thời cơ , nên cả ba trong đội của chị đều lương, và đó còn tính điểm công lao.
Chị hai Lục thì hiểu việc hái rau gì.
Sau đó, Lục Ngọc kể cho chị về việc gia đình nuôi heo, và việc trong thôn xây dựng một căn lều lớn để trồng rau trái vụ trong thời gian gần đây.
Chị hai Lục thốt lên: “Em mới rời bao lâu, nơi những đổi lớn lao đến .”
Buổi chiều, Lục Ngọc tự tay nấu món thịt khô hầm cải thảo. Trong nhà còn dư dả, họ còn nấu cả cơm trắng.
Sau khi nấu xong, mùi thơm của cơm, mùi thơm của món ăn hòa quyện , lan tỏa khắp cả sân.
Ngay cả những hàng xóm cũng ló đầu .
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Chị hai Lục, dù sống ở nhà chồng mức sống cao hơn ở đây, nhưng khi ăn xong vẫn cảm khái : “Đây là món cải thảo hầm ngon nhất mà chị từng ăn.”
Thật là tuyệt vời!
Lục Ngọc : “Nếu chị thích ăn, ngày mai em sẽ tiếp tục nấu cho chị!” Dù cải thảo trong nhà cũng còn nhiều.
Chị hai Lục , quả nhiên vẫn là thương chị nhất.
Sau bữa cơm, ba chị em cùng đến nhà Lục Ngọc.
Chị hai Lục một nữa sốc, ngờ căn nhà nhất cả thôn là do Lục Ngọc mua.
Vừa thấy ngôi nhà , bao gồm cả kiến trúc và cách bố trí, tuy là kiểu dáng cổ điển, nhưng thế nào cũng cảm thấy vô cùng thoải mái.
Thêm đó, Lục Ngọc mắt thẩm mỹ , trang trí thêm một chút nữa, càng thêm phần tao nhã.
Anan
Ba chị em chuyện trong phòng khách rộng rãi nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nam-nu-phu-khong-can-lam-nen-chi-bang-ket-doi-cung-nhau/chuong-287.html.]
Lục Bảo cũng theo, nhưng đứa trẻ thức khuya , ngủ từ sớm.
Ba chị em họ cùng trò chuyện.
Chị hai Lục : “Em nhớ !”
Nghe , trong lòng chị cả thoáng chút ưu sầu.
Tuy cách giữa hai thôn cũng quá xa, nhưng phương tiện giao thông hạn, về cũng dễ dàng như .
Cảm giác , chỉ những con gái lấy chồng xa mới hiểu .
Giống như còn đỡ, chị hai Lục về đây còn chỗ ở. Trước đây, khi về nhà, cô thậm chí còn chỗ để ở, và về ngay trong đêm.
Lục Ngọc : “Vậy thì chị về đây sinh sống, sang năm bên sông sẽ xây nhà mới, đến lúc đó nếu chị về, em sẽ xem thử chính sách gì !”
Chị cả cũng hy vọng chị hai Lục thể về, nhà ở gần , chung quy vẫn là hơn.
chị cả suy nghĩ nhiều chuyện, : “Nếu các em tới, chồng các em sẽ đồng ý ?”
Mẹ chồng từ đến nay đều hy vọng thể trói chặt con trai bên cạnh.
Chị hai Lục : “Mọi điều , chồng chị chân tàn tật, bình thường việc nặng gì, chỉ là học tay nghề may vá, miễn cưỡng sống qua ngày thôi, chị dâu nhiều, trong lòng cũng chút ý kiến.”
Chị hai ở mặt chị em ruột nhà gì giấu giếm.
Nhà họ ở nhà chồng coi là gánh nặng, cộng thêm chị còn hai đứa con trai, bình thường chồng vẫn tính là công đạo, cũng chiếu cố.
tới tuổi bọn trẻ sắp học, các chị dâu bắt đầu than nghèo kể khổ.
Nếu hai đứa con học, ít nhất chi ba mươi tệ, trong nhà khó thể lấy tiền , đoán chừng các chị dâu tích tụ bất mãn, cùng phát tác.
Chồng chị là tàn tật, bình thường lòng tự tôn cao.
Lần cãi vã, khiến trong nhà cũng vui vẻ.
Thực chị hai Lục cũng giỏi giang, coi thành ăn cũng cam lòng.
Chị hai Lục : “Nếu đây các em chuyển nhà, chắc chắn chồng đồng ý, nhưng bây giờ cãi , sẽ thuận lợi hơn.”
Dù thì cha , thể đắc tội với những đứa con trai hiếu của .
Lục Ngọc vốn tưởng cuộc sống của chị hai tệ, ngờ hỗn độn.