Nam Nữ Phụ Không Cần Làm Nền, Chi Bằng Kết Đôi Cùng Nhau - Chương 259

Cập nhật lúc: 2025-09-22 03:47:58
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiêu Thái Liên tỉ mỉ cắt mười cân xương sườn cho Lục Ngọc, giờ đây hai con sống riêng, đương nhiên tự nấu nướng.

Tiêu Thái Liên gọi Lục Ngọc tới, dặn dò: “Vốn dĩ chiếc tủ lạnh nên để cho hai đứa mang , nhưng nhà cần dùng để bảo quản thịt, nên con cứ giá bao nhiêu, sẽ mua . Còn con cứ mua cái khác mới.”

Loại đồ điện gia dụng hiện đại , càng dùng càng thấy tiện lợi, thứ đều thể cất giữ gọn gàng, giờ đây quả thực thể thiếu !

Lục Ngọc khẽ : “Mẹ, cứ giữ mà dùng ạ.”

Tiêu Thái Liên giờ đây đầu mối buôn bán nội tạng vịt, kinh tế cũng dư dả hơn, bà tiếp lời: “Không , con cứ giá , thể lấy lời của các con , hơn nữa mới mua nhà xong, cũng còn nhiều tiền.”

Lục Ngọc đáp: “Một nghìn tệ ạ.” Nói , cô còn đưa luôn phiếu mua tủ lạnh cho bà xem.

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Tiêu Thái Liên ngạc nhiên thốt lên: “Một nghìn tệ?” Một chiếc tủ lạnh mà giá ngang ngửa cả căn nhà con mua.

Trong tay Tiêu Thái Liên lúc gần chín trăm tệ, nhưng bà nghĩ vẫn nên giữ một chút tiền phòng , thể chi hết , một hồi đắn đo, bà : “Mẹ đưa con bảy trăm , còn , khi nào tiền sẽ đưa .”

Lục Ngọc nỡ từ chối chồng, đành nhận lấy tiền đó.

Tại thôn, nhà họ Phó chuẩn mười nồi cơm thập cẩm, hơn trăm chiếc màn thầu. Mỗi chiếc đều to hơn nắm tay, bình thường ăn một chiếc là no căng bụng! Biết Lục Ngọc chuẩn tiệc, họ cố tình nhiều hơn một chút, phòng khi đủ.

Anan

Chẳng mấy chốc, đồ ăn bưng , mùi thơm quyến rũ lan tỏa khắp con đường.

Vì nhà mới của Lục Ngọc đủ rộng rãi, nên bữa tiệc tổ chức tại bãi đập lúa trong thôn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nam-nu-phu-khong-can-lam-nen-chi-bang-ket-doi-cung-nhau/chuong-259.html.]

Những chiếc thùng đựng thức ăn đều là mượn từ bà thím đầu bếp trong thôn.

Mọi nối dài thành một hàng, rướn cổ ngóng trông bên trong! Chẳng mấy chốc, bắt đầu múc đồ ăn. Sau khi nhận một bát thức ăn, ai nấy đều nỡ ăn ngay, mang về nhà, tối nay xào thêm chút rau ăn cùng.

Họ nghĩ như , nhưng thể cưỡng mùi thơm hấp dẫn .

Chỉ định ăn vụng một miếng nhỏ, ai ngờ, ăn miếng đầu thèm miếng thứ hai, chẳng mấy chốc ăn hết sạch.

Món lẩu mà Lục Ngọc chuẩn hào phóng, mỗi đều ít nhất hai lát thịt.

Ai nấy đều ăn đến no căng bụng, dứt khoát đều ở dùng bữa tại đây.

“Ngay cả món mặn cũng ngon tuyệt!”

Những cũng ăn công, Lục Ngọc chuyển nhà, đều mang quà tới biếu. Có mang gạo, mang rượu, còn mang đường đỏ, đủ loại quà cáp, hơn nữa quà biếu đều hậu hĩnh.

Khiến cho căn bếp nhỏ của Lục Ngọc chất đầy đồ đạc, Lục Ngọc Tiêu Thái Liên mang về một ít.

Tiêu Thái Liên từ chối: “Không cần , trong nhà đều cả .”

Trước đây bà từng cảm thấy vui khi con trai ở riêng, nhưng giờ đây Tiêu Thái Liên nghĩ thoáng hơn, dù hai nhà cũng ở cùng một thôn, quá xa, lúc nào nhớ con trai và con dâu, bà thể đến thăm bất cứ lúc nào.

Hơn nữa, khi Lục Ngọc mua nhà, bà cũng cảm thấy vô cùng hãnh diện.

Lục Ngọc và Phó Cầm Duy dọn . Nhà cũ của họ lập tức sắm một chiếc giường lớn, gọi các con của cả, hai, ba đến ngủ chung, dù thì đều là con trai.

 

Loading...