Lục Ngọc : "Không vất vả ạ. Có kiếm tiền mà còn kiếm chứ." Chỉ đáng tiếc đây là mối ăn ngắn hạn, cùng lắm cũng mấy hôm nữa.
Chuyện kiếm tiền nào khiến mệt mỏi chứ.
Lục Ngọc tiếp tục công việc mười ngày liền, đến đó, ngay cả cư dân xung quanh cũng ghé đến mua hàng. Lượng tiêu thụ mỗi ngày càng tăng.
Lưu Bàng dồn hết tâm sức, thu gom hết lòng heo trong huyện, nhưng lượng đó vẫn đủ để bán. Nghe đó, xưởng phân bón cũng chút ý kiến, thắc mắc tại đến chỗ họ bán hàng?
Ai ai cũng nếm thử hương vị thần tiên nào khiến thịt đầu heo bán chạy như tại xưởng gang thép và xưởng lò xo, đến nỗi thể ăn liên tục hơn mười ngày mà vẫn hề ngán. Dù lời truyền miệng đến cũng vô dụng, bởi lẽ hàng hóa bán hết sạch.
Sau mười ngày việc cật lực, Lục Ngọc nhận tổng cộng năm nghìn tệ. Trừ một trăm tệ biếu Lưu Bàng, nàng còn giữ bốn nghìn chín trăm tệ trong tay.
Lục Ngọc đến ngân hàng gửi bốn nghìn tệ, còn chín trăm tệ, nàng rút hai trăm tệ.
Khi về đến thôn, nàng lượt đưa cho chồng và cha ruột mỗi một trăm tệ.
Cả hai bên đều tỏ kinh ngạc, nhất mực từ chối, nhưng Lục Ngọc vẫn kiên quyết trao tiền.
Sau một hồi từ chối và nhận, cuối cùng cha chồng và cha ruột đều chấp nhận món quà.
Tiêu Thái Liên lúc cũng tiền, nhưng vì quá khứ nghèo khó ám ảnh, thấy tiền vẫn vô cùng vui vẻ.
Thấy Lục Ngọc về, còn cho bà một trăm tệ, bà thể giấu niềm vui. Bà ngoài khoe với , kể rằng Lục Ngọc bên ngoài kiếm tiền về biếu bà: “Trên đời còn tìm đứa con dâu như nữa chứ!”
Những hàng xóm thấy thì khỏi ghen tị, buông lời: “Chị ngày nào cũng khen Lục Ngọc, sợ các cô con dâu khác đố kỵ ?”
Tiêu Thái Liên đáp lời: “Chúng đố kỵ cái gì chứ? Chúng đối với Lục Ngọc còn hơn cả đối với con bé nữa là.”
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Nhất thời, xung quanh đều cảm thấy ngưỡng mộ, bàn tán rằng Lục Ngọc đúng là rơi một chốn sung sướng, hạnh phúc.
Trong thôn cũng ít phụ nữ tài giỏi, thế nhưng khi kết hôn, họ vẫn chồng hà khắc, giống như Tiêu Thái Liên, luôn đối xử với Lục Ngọc như con gái ruột.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nam-nu-phu-khong-can-lam-nen-chi-bang-ket-doi-cung-nhau/chuong-228.html.]
Sau khi Lục Ngọc trở về, phía bên Lưu Bàng cũng nhận tin tức: “Năm nay một chỉ tiêu mua tủ lạnh! Có loại hai trăm lít, ba trăm lít và bốn trăm lít, giá bán lượt là năm trăm tệ, một nghìn tệ và một nghìn năm trăm tệ.”
Xưởng của họ hưởng mức giá ưu đãi đối với đồ điện, nếu mua bên ngoài thì sẽ mức giá .
Dù thì thời điểm , những đủ khả năng mua tủ lạnh đều thuộc hàng gia đình khá giả.
Lục Ngọc suy nghĩ một chút, cảm thấy tủ lạnh hai trăm lít vẻ nhỏ, vì nàng quyết định đặt một chiếc tủ lạnh ba trăm lít với giá một nghìn tệ. Nàng đến ngân hàng rút tiền mặt và giao cho Lưu Bàng.
Lưu Bàng : “Bên xưởng sẽ đặc biệt chuyển hàng đến cho chị. Chị cứ để địa chỉ trong thôn, nhưng ít nhất cũng mất một tháng để nhận hàng!” Ông dặn Lục Ngọc nên chuẩn tâm lý.
Đường nông thôn vốn khó , hơn nữa việc vận chuyển hàng hóa đều dùng xe ô tô, và sẽ gửi theo thứ tự các đơn hàng đặt. Không bên xưởng sản xuất tủ lạnh gom bao nhiêu đơn hàng .
Sau khi Lục Ngọc về, nàng nghỉ ngơi vài ngày. Tuy kiếm tiền nhưng quả thực mệt mỏi.
Vừa về đến nơi, trưởng thôn tìm gặp Lục Ngọc, : “Mau tới lều rau xem một chút.”
Lục Ngọc theo, đến nơi mới phát hiện một cán bộ thôn khác cũng mặt ở đó.
Các cán bộ thôn đều đến lều rau . Có một vị giáo sư lớn tuổi ở đây đang bí ẩn nghiên cứu điều gì đó.
Họ cũng từng đến đây bao giờ, bước trong, họ ngạc nhiên khi thấy bên trong vẫn còn đang trồng cà chua, đậu đũa, ớt và một loại rau khác. Trông giống như một vườn rau thu nhỏ, đến hơn ba mươi loại.
Thật hổ là một vị giáo sư uyên bác, quả nhiên bản lĩnh, ngay cả những loại rau củ trái mùa cũng thể nghiên cứu trồng .
Trong đó, nhiều loại rau củ đúng là trồng trái mùa. Nhìn thấy cảnh tượng , đều khỏi trầm trồ, mắt sáng rực lên.
Lúc trời đông, nhiệt độ bắt đầu giảm xuống, cũng lượt mặc thêm quần áo dày dặn.
Những trong thôn quá quen thuộc với các loại rau củ, nhưng rau trồng trái vụ thì đây là đầu tiên họ thấy. Ai nấy đều dám động , sợ hỏng thứ rau quý giá . Trưởng thôn cũng vô cùng phấn khởi, thôn họ rau củ trái vụ , chắc chắn sẽ khiến các thôn khác ghen tị.
Trưởng thôn : “Đợi rau củ chín, chúng sẽ đưa một phần tới biếu tất cả các vị lãnh đạo huyện, để họ cũng vui lây!” Chỉ mới một năm mà gặt hái thành quả !