Nếu đây là việc mua bán đường dài, họ thể đúc thêm vài cái bếp. đây chỉ là kinh doanh tạm thời, nên chỉ thể dùng những gì sẵn.
Hơn nữa, việc xử lý thịt đầu heo các kiểu, nếu lượng quá lớn, họ cũng xử lý xuể.
Lục Ngọc kiểm tra nghiêm ngặt, tất cả các khâu chế biến đều dựa theo tiêu chuẩn mà gia đình cô ăn. Những loại như lòng heo rửa sạch nhiều , quá trình xử lý vô cùng phiền phức.
Mọi cũng đành chấp nhận.
Lưu Bàng chợt nảy một ý , : “Sau mỗi cùng lắm chỉ thể mua năm cân!” Phải dùng phương thức hạn chế lượng mua để quản lý.
Nếu , đồ ăn sẽ những đến mua hết sạch, những đến ăn cũng .
Sau khi bán hết sạch đồ, Lưu Bàng và Lục Ngọc nhanh chóng trở về. Quả thật là đến cũng vội, cũng vội.
Lúc về, chỉ Lục Ngọc và Lưu Bàng, ngay cả hai phụ việc họ mang theo cũng cảm thấy tràn đầy cảm xúc. Đời từng qua một công việc nào suôn sẻ và thuận lợi đến .
Sau khi về đến nơi, Lưu Bàng bắt đầu chia tiền công với Lục Ngọc. Sau khi chia xong, cả hai đều một niềm vui bất ngờ ở mức độ khác . Hôm nay, mỗi nhận hơn năm trăm tệ.
Đó là tiền lãi ròng, còn nhiều hơn cả tiền họ chia ngày hôm qua.
Lưu Bàng phấn khích xoay vài vòng tại chỗ, với Lục Ngọc: “ thật sự quý mến chị!” thật đáng tiếc là mối ăn chẳng thể kéo dài bao lâu nữa.
Đây là mối ăn đầu tiên mà kiếm tiền.
Số tiền kiếm , tuy thể sánh bằng với những khu nghỉ dưỡng lớn như cha , nhưng xét trong giới con nhà giàu, cũng coi là một trẻ tuổi tài cao .
Mối ăn là do tự nghĩ . Hơn nữa, còn tầm xa, mối còn kết thúc, bắt đầu suy tính cho mối tiếp theo. Lẽ nào trói chặt Lục Ngọc đây ?
Lưu Bàng
Thứ nhất là thể kiếm nhiều tiền, thứ hai cũng là điều quan trọng nhất, hợp tác với Lục Ngọc, đồ ngon tùy ý thưởng thức, điều khiến sướng đến phát điên.
Lục Ngọc cùng Lưu Bàng hợp tác ăn, đôi bên đều cảm thấy vui vẻ, kiếm ít tiền.
Cả hai đều cảm giác chiếm lợi lộc, đây quả thực là đôi bên cùng lợi.
Hiện tại, Lục Ngọc tổng cộng tám trăm tệ trong tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nam-nu-phu-khong-can-lam-nen-chi-bang-ket-doi-cung-nhau/chuong-225.html.]
Lục Ngọc gửi tiền ngân hàng, cuốn sổ tiết kiệm dính trong ngực, cô một cảm giác vững chãi từng .
Bây giờ cô tám trăm tệ.
Trước đây cô vốn nghĩ sẽ thể gom nhiều tiền nhanh như . Trước đây gom một nghìn tệ tốn đến nửa năm, bây giờ mới chỉ mấy ngày gom tám trăm tệ.
Lục Ngọc với Lưu Bàng rằng cô mua một chiếc tủ lạnh, hỏi cách nào , hoặc mối ăn nào .
Tủ lạnh là sản phẩm công nghiệp. Cung tiêu xã vốn bán sản phẩm , cửa hàng chỉ tủ lạnh mini, kích thước quá nhỏ, công năng kém.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Lục Ngọc mua một chiếc tủ lạnh kích thước lớn hơn một chút.
Lưu Bàng : “ tủ lạnh giá cao, ít nhất cũng một nghìn tệ! Có lẽ trong trại của chúng còn chỉ tiêu mua tủ lạnh, nếu chị chê đắt thì hỏi thử giúp chị.”
Lục Ngọc vội vàng : “ chê đắt.”
Lưu Bàng sảng khoái đồng ý, : “Vậy , về đến trại, với chị phụ trách hậu cần, xem thử thể nhường chỉ tiêu cho chị , năm nay trại chúng cần mua tủ lạnh.”
Lục Ngọc cảm ơn rối rít.
Lưu Bàng : “Không cần khách khí .” Lại thần thần bí bí chạy tới bên cạnh Lục Ngọc hỏi: “Huyện thành một căn nhà hơn một chút, chị mua ?”
Lưu Bàng một lòng giữ Lục Ngọc ở huyện thành. Lục Ngọc nấu ăn thực sự quá ngon, ở nông thôn đó đúng là một sự lãng phí tài năng trời cho, ở trong huyện luôn hơn ở nông thôn.
Lưu Bàng cùng con trai của xưởng trưởng khác đều thuộc cùng một giới, một con đường và cơ hội riêng.
Lục Ngọc sáng mắt lên: “Nhà gì?”
“Nói , chủ nhà chút nguồn gốc với chị đấy, là nhà của phóng viên Lý.”
Họ sắp về, nhà bỏ trống, nhờ bán, về cơ bản là giá nửa bán nửa cho.
Lục Ngọc sững hỏi: “Họ sắp về ?”
Hình như trong nguyên tác, họ ở huyện thành mấy năm, nhưng nghĩ cũng thể hiểu , hiệu ứng cánh bướm xuất hiện, chắc chắn sẽ kéo theo những sự việc khác đổi.
Lục Ngọc dính dáng tới họ, : “Có lẽ thôi .” Cô mua nhà chỉ an tâm! Mua nhà của ai thì cũng giống .