Đặc biệt là những việc cho nhà họ Phó. Thời thiếu ăn thiếu mặc, họ thích khoe khoang, trong nhà nấu món ngon cỡ nào, ngoài cơ hội nếm thử, hôm nay coi như thể ăn một bữa no nê .
Đậu phụ kho tương ăn kinh ngạc, mùi vị thơm ngon mềm mại thấm đẫm, ăn cùng bánh thật miệng!
Có tìm tới ba Phó mà : “Thì trách nhầm , ngày nào cũng phô trương, nghĩ đồ ăn ngon nhất cũng chỉ đến thế. Hôm nay nếm thử, quả nhiên ngon.”
Giá đậu phụ đắt, hơn nữa phố đậu phụ gần thôn, cách dăm ba hôm trong thôn đến mua. chẳng hương vị .
Anh ba Phó thấy tâng bốc càng thêm đắc ý, : “Thế là gì.” Lão còn từng ăn thịt do cô nấu, nếu còn ngon hơn thế nữa.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Mọi ăn uống hăng say, cực kỳ hài lòng về bữa ăn , ăn xong việc càng thêm phấn chấn.
Vừa thông đường nước xây thêm một cái nhà nhỏ thể ở .
Mệt mỏi cả ngày, cuối cùng cũng xây xong chuồng heo.
Buổi tối Lục Ngọc bọn họ tới xem, ai nấy đều hài lòng. Xi măng bên vẫn khô, phơi xong là thể bắt heo con về .
Buổi tối cô về nhà, mệt mỏi đến nỗi chẳng buồn ăn cơm ngủ. Lúc Phó Cầm Duy về, Lục Ngọc ngủ, bèn luộc một quả trứng gà, đợi khi cô tỉnh dậy ăn.
Anan.
Lục Ngọc ngủ một mạch tới hơn nửa đêm mới tỉnh. Khi mở mắt, Phó Cầm Duy ở bên cạnh, cô ôm chặt trong lòng.
Lục Ngọc chỉ tỉnh dậy một chút, đại khái cũng vì quá mệt mỏi, chẳng mấy chốc .
Sáng ngày hôm , nàng mới thực sự tỉnh dậy.
chung quy là ngày hôm qua quá uể oải, hôm nay dậy, tinh thần nàng dồi dào hẳn.
Lục Ngọc dậy cũng khiến Phó Cầm Duy tỉnh giấc.
Phó Cầm Duy : “Hôm qua em ăn gì, để cho em một quả trứng luộc .”
Lục Ngọc đói bụng thật, bẻ quả trứng luộc , chia cho Phó Cầm Duy một nửa.
Trong ánh mắt càng thêm nhu hòa, : “Anh ăn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nam-nu-phu-khong-can-lam-nen-chi-bang-ket-doi-cung-nhau/chuong-174.html.]
Lục Ngọc : “Mẹ em xây xong chuồng heo . Hôm nay em định tới chỗ Lưu Bàng chọn vài con heo con.”
Dù thì Lưu Bàng là bạn học cấp ba của Phó Cầm Duy, cũng là mượn thế của . Nếu , trông trại heo thèm quan tâm đến mua heo chứ.
Phó Cầm Duy : “Đợi chở hết vịt xong sẽ cùng em.”
“Anh ?”
“Hôm nay nghỉ.”
Dạo Lục Ngọc thật sự bận, đến chuyện cũng quên mất.
Hai thức dậy, Lục Ngọc chất đồ đạc gì đó lên xe. Thời gian buổi sáng luôn trôi qua thật nhanh.
Chẳng mấy chốc, những đồng đều xuất phát. Lục Ngọc chất đồ trong sân , quét dọn đơn giản một .
Sau đó, nàng nghĩ bụng, rửa tay nhào bột, gói ít há cảo cho Lưu Bàng. Trong nhà thịt, chỉ nửa bát da heo còn sót lúc nung dầu mấy hôm , băm một ít rau cải, gói há cảo nhân da heo rau cải.
Tổng cộng gói hai mươi cái, khi bỏ nồi nấu chín, nàng lập tức vớt , đựng hộp cơm, đợi lát nữa mang tới cho Lưu Bàng.
Nhìn vóc dáng của Lưu Bàng liền là một thích ăn. Thịt thà ở nông thôn vốn hiếm , hơn nữa nhà mở trại heo, lẽ cũng chẳng coi trọng thứ .
Lục Ngọc gói ít há cảo, định mang tới cho .
Qua một lúc, quả nhiên thấy Phó Cầm Duy về. Lục Ngọc đưa cho cốc nước giếng sớm múc xong.
Nước giếng mang theo vị ngọt thanh mát, giải khát, đặc biệt là mới múc , càng thêm mát lạnh, càng ngon miệng.
Phó Cầm Duy : “Bài luận em nhờ hôm đó cũng xong .”
Lục Ngọc lướt qua, bên lý luận chặt chẽ, dùng từ chuẩn xác, đúng là một tác phẩm thượng thừa. Suy cho cùng là vợ chồng tình thâm, Lục Ngọc mới mấy câu, Phó Cầm Duy hiểu ý của cô, sót một chữ, cầm phát biểu là dư sức.
Lục Ngọc : “Bên một cái liền em tìm .” Cô nào thể một bài văn như chứ.
Trong lòng Phó Cầm Duy dấy lên niềm vui thầm kín khi thấy ánh mắt sùng bái của Lục Ngọc. Anh vốn nổi tiếng học giỏi, nhưng đầu tiên cảm thấy sự thỏa mãn sâu sắc đến .