Nam Nhân Của Tôi Là Đại Ca - Chương 37
Cập nhật lúc: 2024-10-17 06:19:23
Lượt xem: 14
Khi Kiều Minh Vy về tới nhà lại không thấy một ai. Đoán chừng ba cô lại bận rộn công việc. Còn ông nội cũng thường xuyên đến các lớp tập dưỡng sinh của người già. Thời gian ở nhà không cố định. Ngay khi cô vừa định lên tầng, bước chân vừa đặt ở bậc thang thứ nhất thì đột nhiên điện thoại trong túi xách reo lên. Cô lấy điện thoại ra, nhìn trên danh bạ là ông nội. Cô bắt máy.
Alo! Ông nội! ".
Ở đầu dây bên kia vang lên một giọng nói xa lạ không phải là giọng của ông mà giống như giọng của một cô gái. Người kia nói với cô qua điện thoại.
" Chào cô! Tôi là y tá của bệnh viện XU7, ông Dương hiện đang nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt. Cô có phải là người nhà của ông không? ".
' Đúng là vậy! Được được, giờ tôi tới ngay!... ".
Kiều Minh Vy gọi xe tới địa chỉ bệnh viện đó. Bệnh viện này không phải là bệnh viện mà Thượng Hàng Du làm viện trưởng. Cho nên cô cũng không thể hỏi Thượng Hàng Du về tình trạng của ông.
Cô mang theo tâm thể sốt ruột thật nhanh đã đến bệnh viện.
Cô đi đến địa chỉ mà cô y tá vừa nãy trong điện thoại nói qua. Phòng 102 cô bước vào. Ông nội lúc này nằm ngay ở trên giường bệnh, dáng vẻ tiều tụy, sắc mặt nhợt nhạt.
Khi vừa nhìn thấy cô ông liền hướng mắt nhìn cô. Cô từ từ bước tới cạnh chỗ ông hỏi han.
'Ông nội! Ông bị sao thế này? ".
Ông nội nhìn cô, khuôn mặt buồn bã, nước mắt hơi rưng rưng xúc động không kìm được quay mặt đi đưa tay áo lên lau nước mắt.
Kiều Minh Vy không hiểu chuyện gì hết thì cô y tá đứng cạnh đó đi tới nói với cô tình hình.
" Thưa cô! ông Dương bị chuẩn đoán là mắc ung thư phổi giai đoạn cuối. Khả năng chỉ còn sống được nhiều nhất là 3 tháng. Mong người nhà chuẩn bị sẵn tinh thần! ".
Vừa nghe được tin này cô đã rất sốc. Cô y tá nữ kia còn đem đến một tờ giấy chuẩn đoán tới tay cô. Kiều Minh Vy hai mắt mở to nhìn tờ giấy rồi lại nhìn sang ông nội mình đang tủi thân ngồi co rúm lại một góc giường. Dáng vẻ buồn bã lau đi nước mắt ngắn nước mắt dài.
Kiều Minh Vy đưa tờ giấy cho y tá cầm hộ, đi đến đỡ lấy ông nội mà khế giọng an ủi.
" Ông nội! Đừng xúc động như vậy! Lại hại cơ thể thêm! ".
Ông nội quay ra nhìn cô, nét mặt buồn thiu cất giọng xúc động nói:
" Thanh Hòa! Cháu nói xem! Ông già tuổi này rồi! Biết là đã đến tuổi nhưng không hiểu sao ông vẫn còn tham sống thể không biết! Ông buồn quá Thanh Hòa! Ông sắp c.h.ế.t rồi sao! ".
'Ông đừng nói như vậy! Ông nhất định còn có thể sống thật lâu! ". Cô nhỏ giọng an ủi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nam-nhan-cua-toi-la-dai-ca/chuong-37.html.]
Ông nội nước mắt nước mũi giàn dụa lau đi không hết. Nhìn thấy cô cúi đầu đau lòng cho cái thân già này như vậy thì nhanh chóng chớp lấy thời cơ. Ông bắt đầu luyên thuyên một hồi. Giọng nói thều thào buồn bã nói:
" Thanh Hòa! Ông biết...thời gian của ông cũng chẳng còn nhiều nữa! Cháu không cần phải an ủi ông! Chỉ là...Thanh Hòa cháu biết không... ông vẫn còn một tâm nguyện duy nhất vẫn chưa thực hiện được! Nếu không thực hiện được nó ông không thể nào yên tâm mà nhắm mắt được! ".
Ngừng một lát thấy Kiều Minh Vy lo lắng sốt vó hỏi một câu mà ông đang chờ: " Là tâm nguyện gì ạ? ".
Ông nội cô ngước nhìn cô một cái, rồi khẽ thở dài, ậm ừ một lúc mới chịu nói ra.
" Hồi trẻ ông và ông nội của Thẩm Giang là hai người bạn niên thiếu rất thân. Có thể nói nếu không có ông ấy thì bây giờ đã không có ông của ngày hôm nay. Lúc ông và ông nội của Thẩm Giang đi lên cùng một chuyến xe, đã có kẻ đặt boom lên đó. Ông nội Thẩm Giang phát hiện ra đã đẩy ông ra khỏi xe, còn ông ấy vì không kịp thời chạy thoát mà một xác tan bành trong xe...Haizz! Lúc đó ông thật sự rất áy náy! Nhớ lại lời hứa từng thề hẹn với ông ấy, chính là mong muốn gia đình hai bên sẽ kết thông gia sau này!....
Đồng tử Kiều Minh Vy co giãn. Cô có hơi thoáng giật mình khi nghe ông nội nói đến đây.
Ông nội cô bắt lấy tay cô, khàn giọng nói tiếp lời còn chưa nói hết: " Thanh Hòa!...Ông thật sự mong được nhìn thấy cháu cùng nắm tay Thẩm Giang bước vào lễ đường. Ít nhất là khi c.h.ế.t cũng được nhắm mắt xuôi tay. Đây chính là tâm nguyện duy nhất của ông lúc còn sống! ".
Cô cúi đầu im lặng thật lâu, lại không có nói gì.
Ông nội thấy cô còn hơi do dự, biết trong lòng cô khẳng định không dễ lay chuyển liền bắt đầu dùng tới chiêu cuối, ông hơi họ nhẹ rồi dần dần là những tiếng ho khụ khụ liên hồi.
Không biết ông đã chuẩn bị cái khăn tay cầm sẵn trên tay từ bao giờ, đưa lên che miệng họ liên tiếp mấy cái dữ dội.
Cô lo lắng đưa tay lên vuốt nhẹ lưng ông theo chiều xuôi, kết quả khi ông bỏ khăn tay đã nhuốm m.á.u đỏ tươi ở trên đó. Cô hoảng quá! Đến mức phải buông tay ra.
Ông nội! ".
Ông nội thấy sắc mặt cháu gái trắng bệch, ông bèn làm ra vẻ coi như không có việc gì gói cái khăn tay lại rồi nhỏ giọng thì thào.
" Thanh Hòa! Ông...chỉ có duy nhất một tâm nguyện đó thôi! Cháu không thể thực hiện cái tâm nguyện này....khụ khụ! Được sao?... ".
Kiều Minh Vy bắt đầu đấu tranh tư tưởng. Cô biết rõ bản thân không hề thích Thẩm Giang. Nhưng cô cũng không thể bất hiếu đối với ông nội. Dù sao từ lúc cô trở về ông vẫn luôn yêu thương cô hết mực. Luôn chiều theo mọi sở thích của cô. Ngoài ba ruột của cô ra thì ông cũng chính là người thân thứ hai. Cô không muốn khiến cho ông ở vào những ngày cuối đời không vui, phải nặng lòng như vậy!
Cô khẽ mím môi, suy nghĩ thật lâu...cuối cùng vẫn là khẽ chớp mắt một cái rồi lại ngẩng mặt lên nhìn ông nội mà đưa ra quyết định.
" Cháu...cháu đồng ý! ".
" Cháu nói sao cơ? ". Ông nội mừng thầm trong lòng. Còn không khỏi hỏi đi hỏi lại lựa chọn của cô.
" Cháu đồng ý cùng Thẩm Giang kết hôn... ".