Nam Nhân Của Tôi Là Đại Ca - Chương 23
Cập nhật lúc: 2024-10-17 06:13:24
Lượt xem: 73
Quân Hàn Mặc trong con mắt dường như có ngọn lửa lớn đang bùng cháy. Chỉ có hắn mới biết bản thân lúc này đang tức giận đến cỡ nào. Hắn vẫn đè nén không thể hiện ra bên ngoài. Ngoài mặt chỉ mỉm cười lịch thiệp hỏi:
" Có lẽ là tôi nhận nhầm người đi. Vậy...không biết cô tên là gì, quý danh như thế nào? Tôi cảm thấy giữa chúng ta rất có duyên đấy! ".
Hắn vừa nói, ánh mắt dán chặt ở trên người cô không chớp lấy nửa cái. Giống như cảm nhận được mức độ nguy hiểm tỏa ra từ trên người hắn, Kiều Minh Vy có hơi chột dạ. Cô nhỏ giọng trả lời.
" Tôi tên Dương Thanh Hòa. Tôi và anh...cũng không có duyên như vậy đâu ".
" Vậy sao? ".
Khóe môi hắn mặc dù đang tạo thành một đường cong, nhưng trong con mắt lại nóng bỏng khi nhìn chằm chằm vào mắt cô.
Kiều Minh Vy không muốn dính dáng gì thêm, cô ngay lập tức tránh né ánh mắt hắn, quay sang nói với người bên cạnh.
" Bác sĩ Thượng, chúng ta về nhà thôi! ".
'Ừ. Để tôi đưa cô về
Thượng Hàng Du khẽ liếc mắt nhìn sang Quân Hàn Mặc một cái rồi không nhìn thêm nữa. Chủ động xách đồ trên tay cho cô.
Nhìn theo bóng lưng đôi nam nữ rời đi, lòng Quân Hàn Mặc bức bối khó chịu. Nụ cười gượng ép trên khóe miệng cũng dập tắt.
Hắn gắn từng chữ phát ra từ miệng.
" Kiều Minh Vy! Em không thể trốn được tôi đâu! Cả đời này cũng đừng hòng trốn khỏi tôi! ".
Hắn sau đó rút điện thoại ra từ trong túi quần, bấm gọi một dãy số. Đầu dây bên kia lập tức có phản hồi.
" Lão đại! Có chuyện gì sao? ". Hạ Hạo ở đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy.
Cậu đang ở đâu? Đi điều tra cho tôi một việc. Xem xem ở cái Đô thành này có ai tên là Dương Thanh Hòa không? Còn có, tiện thể điều tra cả một người...là bác sĩ họ Thượng ".
" Lão đại yên tâm! Cứ giao cho em ".
Ngày hôm sau Kiều Minh Vy vậy mà sốt rồi!
Rõ ràng ngày hôm qua thời tiết còn nắng chang chang, vậy mà sáng nay trời lại đổ cơn mưa rào. Kiều Minh Vy thể chất vốn không tốt. Bản thân lại rất dễ kích ứng với thời tiết. Nhất là lúc tiết trời chuyển biến như thế này.
Dương Mạc ba cô thấy con gái phát sốt, hắt hơi, ho khụ khụ liên tục liền nhất quyết muốn đưa cô tới bệnh viện.
Vốn dĩ Thượng Hàng Du là bác sĩ riêng nhà họ Dương, lại bởi vì hôm nay ở
bệnh viện có một ca bệnh khó cần đích thân anh ta tiến hành phẫu thuật. Cho nên Dương Mạc đành đem Kiều Minh Vy cô đến bệnh viện.
Tới bệnh viện, Kiều Minh Vy được sắp xếp ở một phòng bệnh vip. Cô được các y tá chăm sóc đặc biệt.
" Thanh Hòa, con cảm thấy có chỗ nào trong người không khỏe không? Có cảm thấy khó chịu ở đâu không? ".
Nhìn ba cô lo lắng đứng một bên không ngừng quan tâm hỏi han mình, Kiều Minh Vy lần đầu tiên được cảm nhận hai chữ tình thân. Cô cảm thấy bản thân thật may mắn khi nhận lại được một ông bố tốt nhất. Trong mắt cô chính là như vậy!
Cô xúc động nhìn ông khẽ mỉm cười, nhỏ giọng đáp lại.
" Con không có gì nghiêm trọng. Ba đừng lo! ".
" Ừ. Nhưng không thể chủ quan, phải dưỡng bệnh thật tốt có biết không! ". Dương Mạc nghiêm trọng nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nam-nhan-cua-toi-la-dai-ca/chuong-23.html.]
" Vâng ". Cô khẽ gật đầu.
Dương Mạc vừa định mấp máy môi muốn nói thêm gì lại bất chợt điện thoại mang theo bên người của ông reo lên. Chỉ thấy ông bắt máy nghe được một lúc thì sắc mặt trở nên nghiêm trọng, đuôi lông mày nhíu chặt.
Sau khi tắt máy, ông quay ra nhìn cô với vẻ mặt áy náy không an tâm mà lúng túng nói:
' Thanh Hòa, ba có việc gấp cần giải quyết. Con ở đây dưỡng bệnh cho tốt! Ba xong việc sẽ quay lại đây... ".
Ba cứ đi giải quyết công chuyện đi! Không cần lo cho con. Con có thể tự chăm sóc bản thân ".
Thấy cô con gái của mình ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, Dương Mạc vô cùng vui vẻ, nét mặt căng thẳng vừa nãy cũng giảm bớt.
Sau khi ba Dương vừa đi không lâu, Kiều Minh Vy một mình nằm trong phòng không có việc gì làm. Cô ngồi tựa lưng trên giường bệnh, hai chân duỗi thẳng. Bên ngoài cửa sổ phòng cửa sổ một bên bị gió bật ra, gió lạnh bên ngoài lùa vào khiến cho cô có cảm giác rùng mình nhẹ.
Kiều Minh Vy vội đưa tay lên che miệng khẽ ho khụ một tiếng.
Cô từ từ bước xuống giường đi đến bên cửa sổ vươn tay ra đóng cánh cửa lại. Lúc quay đầu liền bị một bàn tay dùng khăn tay bịt miệng bất ngờ. Đến khuôn mặt của người bịt miệng cô cũng không nhìn rõ. Cứ như vậy ngất lịm đi trong vòng tay người kia.
Quân Hàn Mặc ôm Kiều Minh Vy trong tay, nhìn xuống sườn mặt hơi ửng đỏ của người phụ nữ, bàn tay chạm xuống gò má mềm mại khẽ vuốt nhẹ.
Hắn đem cô bế bổng lên. Sau mười phút từ bên ngoài liền có một người đẩy cửa phòng bước vào cùng với một chiếc giường có bánh lăn.
Hạ Hạo mặc một bộ đồ bác sĩ trắng từ trên xuống dưới, đeo khẩu trang bịt kín mặt, đem giường đẩy đến chân Quân Hàn Mặc. Quân Hàn Mặc bế Kiều Minh Vy cho lên giường. Hắn cẩn thận đắp chăn lại cho cô. Khóe miệng khẽ nhếch lên một đường cong.
Hạ Hạo giả dạng bác sĩ di chuyển giường bệnh cùng Quân Hàn Mặc làm như người nhà bệnh nhân đi bên cạnh thuận lợi đem được Kiều Minh Vy ra tới cửa bệnh viện.
Hạ Hạo đi lấy xe tới, Quân Hàn Mặc liền bế Kiều Minh Vy vứt lại giường bệnh mà đem cô đang trong tình trạng bất tỉnh mang vào trong xe ghế sau.
Hạ Hạo ngồi ghế lái chở hai người rời khỏi bệnh viện đến một căn chung cư thì dừng ở trước cửa nhà.
Quân Hàn Mặc đem người vào trong liền khóa trái cửa phòng lại.
Hắn đặt Kiều Minh Vy xuống giường, ngồi bên cạnh cô hắn không kìm được mà đưa tay ra mơn trớn làn da mềm mịn, khuôn mặt ửng hồng vì sốt của cô. Bàn tay hắn chạm vào gò má ửng hồng trườn xuống đôi môi mềm mọng của cô. Hắn khẽ cong môi, cúi thấp đầu.
Ngay khi khuôn mặt hắn đã ghé rất sát khuôn mặt của cô. Hắn hơi chững lại. Cảm nhận được hơi thở đều đặn của người đang ngủ. Vào lúc hắn sắp và chạm môi với cô, cô đã mở mắt.
Kiều Minh Vy giật mình ánh mắt sợ hãi ngồi bật dậy. Quân Hàn Mặc cũng từ từ ngồi dậy.
Cô theo bản năng hơi lùi lại sau, giọng nói kinh ngạc lẫn hoảng loạn mà thốt lên.
" Sao...sao lại là anh? ".
Quân Hàn Mặc hai mắt nhìn cô điềm tĩnh. Nét mặt hắn có chút không vui, thản nhiên lên tiếng.
Không là tôi, chẳng lẽ là cái tên Thượng Hàng Du kia? ".
Kiều Minh Vy hai mắt trợn tròn, như không tin nổi mà nhìn chằm chằm Quân
Hàn Mặc. Thật lâu cô khẽ nhíu mày.
" Anh điều tra tôi? ".
Không có. Chỉ là...muốn biết rốt cuộc em vì sao lại bỏ tôi đi. Rốt cuộc tại
sao...lại muốn rời xa tôi? ". Quân Hàn Mặc từ từ tiến lại, gắn giọng từng câu từng chữ.