Nắm Kịch Bản Trong Tay, Tôi Xuyên Vào Thay Đổi Cốt Truyện - Chương 88

Cập nhật lúc: 2025-03-08 07:33:36
Lượt xem: 209

Ba mẹ chồng thật sự không tỉnh táo, rõ ràng bọn họ là trưởng tử trưởng tôn, kết quả đãi ngộ so với một cô con gái cũng không bằng!

Có điều không có ai phối hợp, trong lòng chị ta trăm ngàn suy nghĩ đan xen, tính kế linh tinh, cuối cùng cũng chỉ có thể giấu ở trong lòng.

*****

Nhà của hai người, so với các gia đình khác, vô cùng yên tĩnh và thoải mái.

Bởi vì hai người không thành vợ chồng, cuộc sống của Túc Kiều Kiều và Tống Thanh Hàm, càng giống như một người bạn chung phòng.

Hai người nằm trên giường, đắp chăn mỏng, ở giữa còn có thể nhét thêm một người.

Lúc trước Tống Thanh Hàm cố ý sai người làm giường lớn hơn một chút, vốn còn muốn làm hai cái giường, chỉ là bị Tưởng An khuyên bảo, do dự, trong lòng đành thôi, lập tức cho người làm giường nhà mình lớn hơn một chút giường nhà người khác.

Kết quả bây giờ...

Tống Thanh Hàm nhìn Túc Kiều Kiều dường như còn chưa ngủ, dưới ánh sáng mờ ảo, đôi mắt to thỉnh thoảng chớp chớp hai cái, luôn cảm thấy lông mi dài kia quét qua trái tim anh, làm cho trong lòng anh ngứa ngáy.

Túc Kiều Kiều nằm trên giường vẫn chưa ngủ.

Nhưng cũng không làm gì được, không có đồng hồ đeo tay, cô không cách nào đoán được thời gian, có điều hôm nay không mệt mỏi gì, trong nhà cũng không có gì hết, cơn buồn ngủ còn chưa tìm đến cô, trước tiên mở to hai mắt ảo tưởng một chút cảnh tượng cô trở về thế giới cũ.

Ai ngờ đang nghĩ, bỗng nhiên cảm giác ánh mắt nóng hổi, giống như là có người nhìn mình.

Túc Kiều Kiều vừa quay đầu, lập tức mơ hồ nhìn thấy Tống Thanh Hàm nghiêng đầu nhìn bên này, trong lòng nhảy dựng, “Anh sao vậy?”

Tống Thanh Hàm lắc đầu, hỏi: “Không ngủ được sao?”

“Ừm.” Túc Kiều Kiều uể oải gật đầu: “Không có gì chơi, không có thức ăn, không có cái gì xem, không có gì cả...”

Tống Thanh Hàm trầm mặc.

Anh cũng vậy.

Cho nên không làm gì được cho Kiều Kiều.

“Chậc~~” Túc Kiều sâu kín thở dài một tiếng, bỗng nhiên đôi mắt sáng lên: “Ý, trời mưa rồi sao?”

Âm thanh tích tắc không tính là lớn đánh vào ngói, tiếng mưa thanh thúy.

Tống Thanh Hàm cười cười: “Ừ.”

Túc Kiều Kiều vắt chéo một chân, cười tủm tỉm nói: “Trước kia tôi vô cùng thích đi dạo trong mưa phùn, luôn cảm thấy như vậy rất lãng mạn...”

Tống Thanh Hàm nhíu mày, có chút không hiểu từ lãng mạn, nhưng vẫn cố gắng phối hợp với lời nói của cô: “Bây giờ thì sao?”

Túc Kiều Kiều bĩu môi, ấm ức nói: “Không thích.”

Lúc trước cô và bạn thân theo đuổi sự lãng mạn, kết quả cả hai ngã bệnh, mà cô bệnh tương đối nặng, trực tiếp chuyển biến thành viêm phổi, đứt quãng, kéo dài một thời gian dài, nhưng đau đớn.

Cho nên bây giờ cô không thích cơn mưa chút nào.

Nhưng cô không nói ở đây.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nam nữ trẻ tuổi, ngủ chung một giường, thuần khiết như bọn họ, thật đúng là ít có, Túc Kiều Kiều cũng nghiêng đầu nhìn anh, trong ánh sáng mờ ảo, hai người thông qua chút phản quang ánh mắt nhìn nhau, thật ra có chút khủng bố.

Chương 89-1:

Nhưng Túc Kiều Kiều cũng không cảm thấy sợ hãi, có thể vì tương đối khắc sâu thân phận quân nhân Tống Thanh Hàm.

Cho dù anh đã giải ngũ, cảm giác an toàn anh mang lại cũng khiến cô an tâm.

Bên ngoài mưa càng lúc càng lớn, hai người nhìn nhau, cũng không lên tiếng, rơi vào một bầu không khí kỳ quái.

Mặt Túc Kiều Kiều bắt đầu đỏ lên.

Lúc trước cô nghĩ, nếu hai người không có tình cảm, năm 77 khôi phục kỳ thi đại học, cô lập tức rời đi, đến lúc đó nhân cơ hội ly hôn.

Nhưng cô không nghĩ tới sau khi có tình cảm thì phải làm sao bây giờ.

Cơ mà thời gian ở chung này, chỉ có hành vi Tống Thanh Hàm cầm tiền và phiếu trong tay đưa cho cô, làm cho người ta thật sự giật mình, tuy rằng cô không muốn, nhưng xúc động vẫn có.

Tống Thanh Hàm trông rất đẹp trai, không chỉ trong thôn, chính là thế giới tương lai, trong số những người Túc Kiều Kiều quen biết, giá trị nhan sắc đều rất cao,

Nếu như làn da anh trắng thêm tý nữa thì càng đẹp, khí chất cũng tốt, tính cách cũng tốt, người như cô nhìn ngoan ngoãn, thật ra rất nóng nảy, gặp phải người không tốt với mình, có thể tức giận đến mức không thèm để ý gì cả.

Giống như lần trước ba mẹ Tống làm chuyện kia, cô thật sự tức giận, mới có thể trực tiếp cầm dao, khiến bản thân cô khó chịu, thì người đấy cũng đừng hòng dễ chịu.

Lại phân gia, tuy rằng tồn tại thành phần cố ý, nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy vả vào sĩ diện của anh, anh hoàn toàn không thèm để ý, càng làm cho người ta hài lòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nam-kich-ban-trong-tay-toi-xuyen-vao-thay-doi-cot-truyen/chuong-88.html.]

Người đàn ông như vậy, nếu là ở thế kỷ 21, chắc chắn anh cũng là một người chồng tốt, kiếp trước cô chậm chạp không kết hôn, không phải là bị những người bạn và lớp làm cho có bóng ma tâm lý, dứt khoát lười tìm bạn trai, làm một trạch nữ kỳ cựu.

Nhưng bây giờ có một người chồng, còn rất thích hợp, vậy... tại sao cô lại từ chối?

Xuyên vào thế giới trong cuốn sách này, nhưng mọi người ở đây đều là thật, về sau không biết có thể trở về hay không, đương nhiên cô muốn sống tốt mỗi ngày, cho nên...

Túc Kiều Kiều đang nghĩ, bỗng nhiên Tống Thanh Hàm động đậy.

Anh đưa tay ra, muốn chạm vào tay cô, giống như ngượng ngùng, lại luống cuống hỏi một câu: “Em... Có lạnh không?”

Túc Kiều Kiều mím môi cười, nhỏ giọng trả lời: “Lạnh.”

Tống Thanh Hàm bạo dạn hơn một chút, vươn tay qua phía cô.

Hiện tại thời tiết nóng, cô che bụng, tay ở bên ngoài, lập tức có thể đụng phải...

Bỗng nhiên ngoài cửa sổ một tia sáng lóe lên, Tống Thanh Hàm nhân cơ hội nhìn thấy vị trí cụ thể của tay cô, muốn vươn qua.

“Ầm ầm——” một tiếng động ầm ĩ vang lên.

“Rầm rầm...” Cơn mưa từ trên trời dường như lũ trút xuống.

Túc Kiều Kiều bị tiếng sét này đánh cho cả người run lên, tay kia cũng rụt trở về, đồng thời cũng cảm thấy lạnh lẽo, yên lặng sửa lại chăn một chút.

Tống Thanh Hàm ngây người một chút, cảm giác được cánh tay trống rỗng, đôi môi hơi mím lại, có chút ấm ức.

Chương 89-2:

Anh quên mất, chỉ lo ánh sáng của tia chớp, quên đi hậu quả chân chính của tia chớp, nghe nói con gái đều tương đối nhát gan?

Hai người im lặng, Túc Kiều Kiều xấu hổ nhìn về phía anh, và lúc đó tia chớp không ngừng xuất hiện, cũng chiếu rõ đôi nét ấm ức trên mặt anh.

Trong lòng Túc Kiều Kiều mềm nhũn, cũng kỳ quái phát hiện, hình như cô không bài xích việc sau này sống chung một chỗ với Tống Thanh Hàm.

Tiểu thuyết là tiểu thuyết, hơn nữa cô cũng không đọc bao nhiêu tiểu thuyết, Tống Thanh Hàm là nam chính trong tiểu thuyết, nhưng chỗ cô đọc thì nam nữ chính chỉ giao lưu hời hợt mà thôi, gần như có thể xem nhẹ.

Vì vậy, không cần phải quan tâm đến tiểu thuyết, nếu họ có thể ở bên nhau, cũng tốt nhỉ?

Ôm suy nghĩ như vậy, hơn nữa trong lòng mềm mại, trái tim Túc Kiều Kiều đập thình thịch bắt đầu vang dội, nhưng cô hít sâu một hơi, tay vẫn kiên định vươn ra, cầm lấy bàn tay mất mát kia, nhỏ giọng nói: “Tôi có hơi sợ.”

Tống Thanh Hàm trong nháy mắt tỉnh táo lại, mím môi thăm dò nói: “Em dịch lại đây chút đi? Tôi không sợ, đến gần chỗ tôi.”

Túc Kiều Kiều không tiếng động nở nụ cười, nhưng vẫn gật đầu, dựa gần anh.

Khóe miệng Tống Thanh Hàm không ngừng nhếch lên, tay kia đều đổ mồ hôi, anh khe khẽ cọ trên chăn.

Có điều hai người đều chưa từng tiếp xúc với người khác giới, cả hai đều rất ngượng ngùng, không thật sự tới gần, mà chỉ nhích thêm năm centimet.

Gần như vậy, rồi cả hai dừng lại.

Tống Thanh Hàm cũng rất thỏa mãn, khóe môi anh mang theo nụ cười, trong tay nắm bàn tay nhỏ bé mềm mại, cả người đều giống như muốn bay lên, rồi lại giống như quả bóng bay, nóng hổi, muốn nổ tung.

Túc Kiều Kiều tốt hơn nhiều, cô quả thật sợ sấm sét, tiếng vang kinh thiên động địa kia giống như con người cho nổi gì đó, vừa thổi lập tức tán loạn.

Sức mạnh của thiên nhiên quá khủng khiếp.

Cô đến bờ biển, hoàn toàn không dám nhìn xuống dưới, nỗi sợ hãi biển sâu chính là như thế, luôn cảm thấy biển quá đáng sợ, tùy thời có thể nuốt chửng cô.

Nhưng lúc này bàn tay cô được nắm chặt, cô lại an tâm hơn rất nhiều, thỏa mãn mỉm cười, nghe tiếng mưa ào ào bên ngoài và tiếng sấm thỉnh thoảng vang lên, cô nhéo nhéo bàn tay to kia, nhẹ giọng nói: “Ngủ đi.”

Tống Thanh Hàm: “Ừ.”

Sau đó tiếp tục nghiêng đầu nhìn trộm cô.

Lúc này đây anh không dám táo bạo nhìn chằn chằm, ánh mắt dừng trên tay cô, trên gương mặt đó, không giây phút nào ngừng nghỉ

*****

Một trận mưa, không ngờ lại mưa đến độ dữ dội, dường như cả đêm không dừng lại.

Nửa đêm tỉnh lại, Túc Kiều Kiều muốn đi WC cũng bị dọa đến mức không dám đi, run chân do dự.

Cũng may được Tống Thanh Hàm nhắc nhở, nhớ tới còn có ống nhổ, cô yên lặng ôm đi phòng bên cạnh sử dụng.

Lúc trở về, nhìn thấy mưa to như trước khi đi ngủ, trong lòng cô bất an.

Đáng tiếc trong sách bắt đầu chính là mùa thu, cũng không nhắc tới nội dung này, không biết rốt cuộc là tình huống gì.

Loading...