Nắm Kịch Bản Trong Tay, Tôi Xuyên Vào Thay Đổi Cốt Truyện - Chương 82

Cập nhật lúc: 2025-03-07 17:44:43
Lượt xem: 93

Ngược lại Triệu Tư Tư còn tách ra với bọn họ khó chịu bĩu môi: “Ánh mắt này của cô sao thế? Tôi lớn lên đẹp như vậy, cô không nói một cậu, thế mà nói chị ta à?”

Túc Kiều Kiều cười ha ha, vừa nhìn lập tức biết Triệu Tư Tư và cô gái kia có mâu thuẫn, cô lập tức không tham dự.

Vừa vặn lúc này hai người cũng tới, cô gái áo sơ mi trắng nhìn bọn họ cười, mục tiêu chỉ thẳng vào Triệu Tư Tư, ý vị thâm trường nói: “Tư Tư, cậu đã về rồi à, buổi trưa đại đội trưởng còn hỏi Tiểu Nguyệt và cậu, buổi chiều sao không đi làm.”

Lý Nguyệt vẫn an tĩnh biến sắc, cả người đều không tốt: “Xong rồi, tôi quên mất tôi chỉ xin nghỉ nửa ngày!”

Triệu Tư Tư cũng nhớ tới, đi thành phố quá mới mẻ, thế cho nên quên mất cái khác, nhất thời trừng mắt nhìn chị ta một cái, lôi kéo Lý Nguyệt nói: “Đa tạ cô tốt bụng, chúng tôi đi tìm đại đội trưởng.”

“Đường khách sáo.” Tịch Dao cười lắc đầu, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nhu nhược, cơ thể càng yếu đuối.

...

Túc Kiều Kiều thấy bọn họ nói chuyện, lập tức bảo Túc Chính Dương đỡ Tống Thanh Hàm trở về trước, đợi đến khi về nhà, Túc Kiều Kiều lập tức cầm túi lớn túi nhỏ kia, trong đó có một phần đưa cho Túc Chính Dương, lại thêm một túi bột mì, vẻ mặt chờ mong: “Ba, cái này mang về đi ba, tối nay để mẹ gói bánh bao? Sủi cảo cũng được, con nghĩ thịt trong nhà chắc chưa ăn hết, thêm vài cọng rau hẹ và trứng cũng được.”

Túc Chính Dương vốn không muốn, nhưng thấy con gái nói như vậy, ông ấy vẫn nhận: “Bột mì ba cầm, những thứ khác thì không cần, trong nhà đều có, các con tự giữ lại, tối nay lại đây ăn cơm.”

“Đừng...” Túc Kiều Kiều đang muốn cho lại, Túc Chính Dương đã linh hoạt chạy ra ngoài.

Túc Kiều Kiều đành phải buông tha: “Thật sự là ba ruột.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nam-kich-ban-trong-tay-toi-xuyen-vao-thay-doi-cot-truyen/chuong-82.html.]

Vân Mộng Hạ Vũ

Không thèm nhận đồ của con gái, chỉ sợ con gái chịu thiệt.

Tống Thanh Hàm cười xoa xoa đầu cô, chống nạng một chân từ trong tủ trong phòng lấy ra một điếu thuốc: “Lát nữa mang về cho ba.”

“Úi!”

Túc Kiều Kiều đôi mắt mở to, điếu thuốc ở thời đại này coi như là thứ tốt, nhất là điếu thuốc trên tay, thuộc thương hiệu tên là Bạch Miêu, trong thôn không có mấy người nỡ hút, bình thường đều để đãi khách dùng, hai hào một điếu, một gói mười điếu chính là hai đồng.

“Sao anh lại hào phóng như vậy!”

Túc Kiều Kiều hai tay cầm điếu thuốc này nhìn lại, trên mặt tươi cười xán lạn: “Cho t.h.u.ố.c lá này, sau này nước trong nhà, tôi bảo ba tôi đến múc, ông ấy chắc chắn nguyện ý.”

Túc Chính Dương bình thường cũng chỉ nỡ hút lúc thu hoạch tốt nhất, lại kiếm thêm chút tiền, đó chính là thương hiệu Hồng Hà đắt hơn một chút, người trong thôn đều như vậy.

Tống Thanh Hàm cũng bị nụ cười của cô lây nhiễm, không biết rằng gương mặt mình cũng nở nụ cười, gật đầu: “Dù sao cũng là của cô, cô cầm đi, tôi không hút thuốc nữa.”

“Hả? Ý là anh cai thuốc rồi à?”

Loading...